Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 69: Chợ Giao Dịch




"Ăn nhanh đi, chút nữa anh đi với em dạo ở chợ giao dịch." Hàn Triều thấp giọng dỗ dành cô, anh vốn dĩ cũng không muốn cô theo chân bọn họ đi dạo, đi theo một đám người thì dạo được cái gì.

"Thật?" Thấy Hàn Triều gật đầu, được bảo đảm Thích Thất vui sướng uống hết ly nước trái cây, cô vẫn thích đơn độc ở bên Hàn Triều, ít nhất có thể uống nước trái cây mà không sợ ai, hì hì...

Thích Thất trong lòng đang vui vẻ, đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng thét chói tai: "A! Chuột... Có chuột..."

A? Chuột? Ch... chuột!!! Trong đầu Thích Thất dừng lại, hiện lên một đoạn văn, "Đám người Bạch Thi Thi ở căn cứ thành phố J một ngày rồi xuất phát đi thành phố B, không thể không nói bọn họ thật may mắn, bởi vì hai ngày sau khi họ rời đi, căn cứ thành phố J nghênh đón một tai nạn hủy diệt, động vật biến dị xuất hiện, căn cứ thành phố J bị đàn chuột biến dị chiếm lĩnh, hoàn toàn bị luân hãm."

Hàn Triều nghe được tiếng la, thả ra tinh thần lực xem xét, sau đó thu hồi lại, nhìn thấy Thích Thất đang cầm cái ly để lên miệng, ngốc lăng. Anh xoa xoa đầu Thích Thất, trấn an: "Không sao, chỉ là chuột mà thôi, đã chạy đi rồi..."
Loading...


"Không... Có chuột, còn có rất nhiều chuột..."

Cô đem toàn bộ tin tức mình biết về đàn chuột biến dị nói cho Hàn Triều biết. Thích Thất ảo não vỗ vỗ đầu mình, chuyện quan trọng như vậy sao cô có thể quên!

Kỳ thật cũng không trách Thích Thất sẽ quên, khi cô xem tiểu thuyết chỉ chủ yếu xem vai chính, một chút ít mô tả địa phương này kia cô chỉ xem cho qua, hơn nữa cô ở đây đã lâu như vậy, cốt truyện trong sách sớm đã không biết chạy theo hướng nào. Nam chủ không yêu nữ chủ không nói, còn hoàn toàn làm lơ nữ chủ, không có khả năng phát triển tình cảm chút xíu nào, mà nữ chủ đã sớm ở cùng với nam phụ, thời gian so với truyện gốc còn là quá sớm, ngoài ra còn có Ngô Hoa, Hà Nhu, hai ông cháu Vệ đại thúc, trong sách căn bản không xuất hiện những người này, nhân vật bất đồng, cốt truyện bất đồng, thời gian bất đồng, khó trách Thích Thất quên mất một vài sự kiện.

Hàn Triều nghe Thích Thất nói xong, cái gì cũng chưa kịp hỏi đã nghe được bên ngoài có tiếng đánh chuột.

Biết chuyện quá khẩn cấp, anh lấy ra vô tuyến bộ đàm liên hệ với đám người Triều Hổ, từ mạt thế thiết bị điện tử bị phá hư không có sóng, bọn họ cũng chỉ có thể trở về như nguyên thủy dùng bộ đàm liên lạc.

"Triều Hổ, các người hiện tại ở nơi nào?"

"Thiếu gia? Thiếu gia, tôi nói, chúng tôi hiện tại ở chợ giao dịch, nơi này đột nhiên chạy tới thật nhiều chuột, chúng tôi đang giúp đánh chuột!" Triều Hổ bên kia lộn xộng, có tiếng mắng, còn có tiếng hoan hô đánh chết chuột.

Đoàn người Triều Hổ sáng sớm ra cửa, ở cổng khu B đụng phải một nhà bốn người Ngô Hoa cũng đi khu C. Ngoại trừ Ngô Hoa, Lam Tiểu Điệp và Hà Nhu ở căn cứ thành phố J ba ngày vẫn không tìm được thân nhân của mình, Lam Tiểu Điệp cảm thấy vô vọng, từ hôm nay trở đi cũng không ra cửa tìm kiếm. Khác với cô, Hà Nhu vẫn không từ bỏ hy vọng, mấy ngày nay cô vẫn luôn tích cực tìm kiếm người nhà, hai ngày nay cô vẫn tìm ở khu C, nếu hôm nay vẫn tìm không thấy, vậy cô cũng không thể không từ bỏ.

Biết Thích Thất ở căn cứ thành phố J cũng chỉ có mấy ngày, cho nên mấy ngày nay hai vợ chồng dì Ngô đều sẽ tới tìm Thích Thất ôn chuyện, bởi vậy quan hệ của Thích Thất với bọn họ càng trở nên thân mật, Triều Hổ cùng ở chung phòng với Thích Thất nhìn thấy vợ chồng dì Ngô cũng quen thuộc hơn. Hiện giờ nhìn thấy gia đình bốn người, đám người Triều Hổ biết mục đích bọn họ cũng tích cực tỏ vẻ muốn hỗ trợ tìm kiếm, dù sao bọn họ cũng là muốn đi khắp nơi dạo, đi cùng nhà dì Ngô sẽ không trì hoãn chuyện gì, trên đường còn có thể nghe Ngô thúc nói tình huống ở căn cứ cho bọn họ biết.

Cho đến giữa trưa, đoàn người vẫn chưa thu hoạch được gì, vì thế mọi người đề nghị đi chợ giao dịch nhìn xem, nơi đó có nhiều người, đủ loại người đều có, cũng có nghĩa là nơi đó có nhiều thông tin, nói không chừng ở đó có thể hỏi thăm thêm tin tức.

Khác với những địa phương khác tiêu điều yên ắng, ở chợ tiếng người ồn ào huyên náo, đủ loại sạp quầy, trên mặt đất có, trên bàn có, hàng hóa đa chủng loại, giống như một chợ nông thôn trước mạt thế. Các quầy hàng có quần áo, giày dép, đồ dùng, vật tư không thể thiếu trong sinh hoạt hàng ngày, duy nhất không có đại khái chính là "thức ăn".

Có người bán mặt mày ủ ê ngồi dưới đất, có người thét to rao hàng, nhưng đa số người tới xem là nhiều, người mua thật thiếu, cho nên một ngày giao dịch tính ra cũng không có bao nhiêu.

Đoàn người Triều Hổ đi vào chợ thật mau đã gây được chú ý của các người bán, đoàn người họ quần áo ngăn nắp, trên mặt cũng không xuất hiện vẻ xanh xao vàng vọt như trường kỳ bị đói, vừa thấy chính là người không thiếu vật tư, người bán biết giao dịch đang tới, sôi nổi tiến lên quảng cáo hàng hóa của mình.

Triều Hổ tính tình táo bạo bị một đám người vây quanh, thanh âm ríu rít như ma âm xuyên não, chọc anh càng thêm bực bội, mày rậm gắt gao nhăn lại, nói với mấy người bán: "An tĩnh lại! Chúng tôi không mua đồ, chúng tôi lại đây để hỏi thăm tin tức."

Mấy người bán thấy anh nói thế vội tản ra trở về quầy hàng của mình. Sau mạt thế mọi trật tự đều bị phá hư, giết người cướp của cũng có khi xảy ra, tuy rằng căn cứ có quy định rõ ràng không cho ở căn cứ giết hại đồng bào, nhưng có bao nhiêu người thi hành, chỉ cần tự thân có thực lực thì ngay cả nháo tới quản lý viên cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Mà nhóm người trước mắt này ngoại hình ngăn nắp, nhìn là biết được thực lực của họ không thể coi thường.

Đám người bán bị dọa tản ra, đoàn người Triều Hổ vừa mới nhẹ nhàng thở ra liền nghe được bên cạnh một tiếng dạ thưa, run rẩy hỏi: "Anh... Các anh muốn hỏi thăm tin tức? Tôi lúc trước là người chạy việc của căn cứ, chỉ cần là sự tình gì trong căn cứ là tôi biết ngay."

Vừa rồi người này nghe được tiếng la của Triều Hổ, biết bọn họ muốn hỏi thăm tin tức, anh ta không biết lai lịch của nhóm người này, nhưng thân là mật thám của căn cứ, anh ta biết được nhóm người này sinh hoạt thật tốt, mấy ngày nay ở chỗ bọn họ đều phát ra mùi đồ ăn thật thơm. Làm tốt quan hệ với bọn họ, anh ta có lẽ sẽ có lợi, vì thế tuy sợ đến run rẩy nhưng anh ta vẫn cẩn thận đáp lời họ.

Mọi người quay đầu lại nhìn, nghe anh ta giới thiệu xong, Hà Nhu đứng ra hỏi: "Chào anh, tôi muốn hỏi một chút, anh có biết trong căn cứ có người họ Hà không? Hà Văn Sơn? Hoặc là... hoặc là Hà Sử Phong?