"Được rồi, đừng khóc, bọn Tiểu Lợi lại đây, nhớ kỹ không cần nói cho bất luận kẻ nào về chuyện này." Hàn Triều cuối cùng dặn dò cô một câu, rút tinh thần lực che chắn về.
Thích Thất nghe lời giơ tay lau nước mắt, còn chưa lau xong Vương Tiểu Lợi đã bước vào.
"Không được, tôi còn không yên tâm Đại Sơn ca... Thích Thất sao cô lại khóc? Có phải Đại Sơn ca... Oa..."
Vương Tiểu Lợi vừa vào cửa thấy Thích Thất khóc, tưởng Chu Đại Sơn biến thây ma, ngao một giọng cũng khóc lên, động tĩnh cậu khá lớn, bọn người Triệu Tín cả kinh chạy tới, nhìn cậu như vậy đều cho rằng Chu Đại Sơn không qua được, tâm tình mọi người không khỏi trầm trọng lên, cho đến khi...
"Vương Tiểu Lợi, cậu gào cái gì? Còn không để người khác ngủ." Chu Đại Sơn từ hôn mê bị ma âm của Vương Tiểu Lợi gào tỉnh, trợn mắt giận dữ nhìn cậu.
Mọi người nghe được biến thành "thây ma" Chu Đại Sơn đột nhiên ra tiếng, ngốc một cái, rồi sau đó hậu tri hậu giác biết mình là bị Vương Tiểu Lợi hố, lãng phí không ít cảm tình, vì thế sôi nổi nắm tay thành quyền ném tới Vương Tiểu Lợi, Vương Tiểu Lợi vừa trốn vừa hô to: "Thích Tiểu Thất, cô hại tôi, Đại Sơn ca không có việc gì, cô khóc cái gì mà khóc!"
"Cậu biết cái gì, đó là tôi quá vui mừng mà khóc có biết hay không, ai kêu cậu không hỏi một tiếng liền gào lên. Xứng đáng!" Bị Vương Tiểu Lợi nháo như vậy, Thích Thất trong nháy mắt đem mọi cảm xúc vứt lên chín tầng mây.
Loading...
"Cô...... Được, tôi nhớ kỹ cô, cô chờ đó." Vương Tiểu Lợi vươn ra ngón tay chỉ vào Thích Thất.
"Chờ thì chờ, cậu trước nên lo cho chính mình đi, mọi người, ngược cậu ta!" Hừ nhẹ một tiếng, Thích Thất kêu gọi mọi người đánh tới hướng Vương Tiểu Lợi.
Hàn Triều ôm ngực thối lui đến một bên, nhìn Thích Thất theo chân bọn họ đùa giỡn, cười lắc đầu, mới vừa rồi còn lo lắng sợ hãi đến không chịu nổi, trong giây lát liền đã quên ngay.
......
Nếu Chu Đại Sơn không có việc gì, chuyện tối qua phải hỏi lại cho rõ.
"Đại Sơn, chuyện hôm qua là như thế nào? Thây ma bậc một mà thôi, nó cũng không có khả năng chạy sâu như vậy mà không bị ai cản, còn đem người tránh trong lều trại làm cho bị thương."
Nghe Hàn Triều hỏi, mọi người đều trầm mặc xuống, chỉ là một con thây ma cấp một mà tạo thành nhiều thương vong như vậy, bọn họ là bộ đội đặc chủng, đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, lúc trước không nghĩ tới, hiện tại nghe Triều thiếu vừa nói, sao có thể nhìn không ra sự việc có ẩn tình.
"Triều thiếu, khi tôi đến những người ở đó vừa chết vừa bị thương, tôi nhìn đến cảnh đó đang muốn nổ súng bắn chết thây ma, không ngờ Bạch Thi Thi không biết từ nơi nào đột nhiên nhảy ra, giữ chặt tay tôi cầm súng, nói cô ta sợ hãi, thây ma giết thêm một người, sau đó lại gần muốn cào Bạch Thi Thi, cô ta té xuống, tôi liền nổ súng bắn chết nó."
Chu Đại Sơn trầm mặc một lát, lại nói: "Lúc Bạch Thi Thi té ngã, không biết là cố ý hay vô tình đẩy tôi một chút, lúc đó tôi mới bị thây ma cào trúng, hơn nữa tôi hoài nghi... thây ma này là do Bạch Thi Thi dẫn tới, bởi vì người mà thây ma giết chết, mọi người đều biết, đó là bác gái tống tiền kia."
Sự tình Bạch Thi Thi là do Chu Đại Sơn điều tra, anh so với những người khác càng rõ ràng hơn bác gái lừa bịp và Bạch Thi Thi có mâu thuẫn, lúc ấy anh chạy tới nhìn thấy thây ma sắp đuổi theo tới người phụ nữ đó, vừa định cứu bà ta thì Bạch Thi Thi nhào ra, giống như là ngăn anh lại không cho cứu người.
Hàn Triều tổng kết một chút, nói với mọi người: "Nhìn dáng vẻ này, thây ma thật là do Bạch Thi Thi dẫn tới, mục đích hẳn là muốn giết chết người phụ nữ lừa bịp tống tiền."
Vương Tiểu Lợi tức giận bất bình nói: "Cô ta vì cái gì làm như vậy? Cái người phụ nữ kia nhiều lắm chính là muốn ăn mà thôi, cô ta không muốn cấp thì không cho, người khác cũng đâu nói gì."
Cậu không phải không đồng ý Hàn Triều nói, nhưng lý do tại sao Bạch Thi Thi làm như vậy? Cô ta mạo hiểm mạng mình để dẫn thây ma tới, giết chết người phụ nữ lừa bịp kia?
"Tôi nghe được Bạch Thi Thi cùng người phụ nữ đó nói chuyện, người đó nói con trai bà ta là Bạch Thi Thi hại chết, Bạch Thi Thi hứa hẹn sẽ luôn dưỡng bà ta, còn Bạch Thi Thi vì sao làm như vậy, đại khái là không muốn dưỡng nữa chứ gì."
Hàn Triều nói đến đó thôi, anh tin tưởng bọn họ minh bạch ý tứ của anh, con trai người đàn bà đó là nuốt tinh hạch mà chết, ai cũng biết tinh hạch là đồ vật trong đầu thây ma, ai mà dám nuốt cái thứ đồ này, khẳng định là Bạch Thi Thi nói cho anh ta cho nên anh ta mới nuốt.
Sự thật cũng không khác với suy đoán của Hàn Triều, tinh hạch thật là do Bạch Thi Thi kêu con trai người đó nuốt, đám Hàn Triều giết chết thây ma, đào ra tinh hạch, những người trong đội ngũ khác cũng học theo nhưng không biết tác dụng tinh hạch, bởi vậy người đàn bà đó tới đây hỏi Bạch Thi Thi, người có bộ dáng thành thật ngoan ngoãn nhất, Bạch Thi Thi vẫn luôn suy nghĩ không ra cách sử dụng tinh hạch, cô cũng nghĩ tới việc nuốt, nhưng lại không có dũng khí, thấy bác gái kia lại đây nói lời khách sáo, cô liền muốn dứt khoát tìm một người thí nghiệm, cho nên nói với bác gái đó lấy tinh hạch là để ăn vào.
Không nghĩ tới con trai bà ta lại bị chết, càng không nghĩ tới người đàn bà này thế mà sẽ tới lừa bịp tống tiền, nghe được Triệu Tín nói, người đó biết mình bị lừa, liền nhảy dựng lên tìm Bạch Thi Thi tính sổ. Bạch Thi Thi nhìn ra được ý tứ của người đó, biết sắp có chuyện xấu đành phải chạy lên trấn an, cũng hứa hẹn về sau cô ta sẽ nuôi dưỡng bác gái này. Sự tình sau đó thì bọn Hàn Triều cũng đều rõ ràng.
Mọi người trầm mặc lên, bọn họ có điểm áy náy, nếu họ nói ra cách sử dụng tinh hạch, có phải hay không sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy, làm chết rất nhiều người?
Xem bọn họ bộ dáng này, Hàn Triều liền biết bọn họ suy nghĩ cái gì, đây cũng chính là lý do tại sao anh chết sống cũng không muốn họ biết được dị năng của Thích Thất, trên người bọn họ cái gọi là "chính nghĩa", nếu họ biết chuyện của Thích Thất, tất sẽ vì đại bộ phận con người mà hy sinh Thích Thất. Bọn họ một lòng vì dân chúng, nếu dị năng chính là của họ, có lẽ họ cũng sẽ không do dự mà hy sinh chính mình, nhưng mà, anh không phải họ, anh không nghĩ một lòng một dạ vì người khác, anh thật ích kỷ, anh chỉ cần Thích Thất của anh bình an không có việc gì.
Đương nhiên, ngay cả khi bọn họ không có cái chữ "chính nghĩa" này dán lên người, anh cũng sẽ không nói chuyện của Thích Thất ra, vì sao ư, đại khái là anh không đủ tín nhiệm bọn họ, hoặc là phải nói, trước nay anh không tín nhiệm bất luận kẻ nào...
"Triều thiếu, tôi muốn công bố tác dụng tinh hạch ra ngoài." Hách Kiến Quốc nói với Hàn Triều nói, tinh hạch là Hàn Triều phát hiện, anh muốn công bố phải hỏi ý kiến Hàn Triều một chút.
Hàn Triều nhìn về phía Triệu Tín vẫn luôn không nói gì: "Triệu Tín, anh muốn phân tích cho họ biết hay không."
Triệu Tín là người khôn khéo đưa đẩy lại thông minh, tin tưởng có một số việc không cần mình nói ra, anh ta cũng đã nhìn ra.
Bị điểm danh, Triệu Tín đứng ra nói: "Kỳ thật việc sử dụng tinh hạch công bố hay không không quan hệ gì, bởi vì người nên biết đều đã biết, chỉ là ai cũng giấu giếm không nói mà thôi. Không nói tới đội ngũ khác, liền nói tới Hàn đội trưởng của chúng ta, các người cũng không phát hiện ra anh ấy hiện tại đào tinh hạch đặc biệt tích cực hay sao?"