Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 6: Mạt Thế




au khi ăn tối, Thích Thất vừa xem TV vừa ăn kem, hì hì, thân thể nguyên chủ là dạng thể chất ăn như thế nào cũng sẽ không béo, không chỉ như vậy, nguyên chủ còn đánh vỡ câu "thể trọng bất quá trăm, không phải dáng bần sẽ chính là lùn", nhìn kia, ngực ra ngực, eo ra eo, mông ra mông, thân cao 170cm, đủ khả năng ngạo thế quần hùng...

Nhưng ngẩng đầu lên thấy Hàn Triều đang nhìn mình, rầm ~ ( nuốt nước miếng)...... Khi nam chủ cao 189cm, cô cao 170 căn bản chính là lùn nha.

Thời gian thu thập vật tư và ăn uống coi như đã xong, cô đăng lên Weibo một tin, "Lập tức đón đại bão cuồng phong, mong fans chuyển cáo cho nhau, mấy ngày gần đây chú ý tận lực không cần ra ngoài, dự trữ thật nhiều đồ ăn." Tuyên bố xong cô đóng Weibo, không xem bình luận, không muốn nghĩ tới sự tình phát triển thế nào.

Cô chỉ là một người bình thường, đối mặt mạt thế cô đến chính mình còn chưa chắc tự cứu được, đối với người khác, cô chỉ có thể làm tới đó.

Ngày 22 tháng 9 năm 20xx

Hàn Triều phát hiện Thích Thất từ buổi sáng bắt đầu có điểm không quá thích hợp, giống như cô đặc biệt lo âu, đặc biệt dính người, mình đi đâu cô đều phải đi theo, giống như sợ mình biến mất.

Còn đặc biệt không yên tâm đống hàng chất ở tầng hầm, cứ một lát lại xuống xem xét một phen.

Thích Thất thật lo âu, nhưng vô luận là ai, biết mạt thế tới cũng không thể bình tĩnh đi...

Cô sợ, cô sợ mạt thế tới chính mình sẽ không như nguyên chủ phát ra dị năng, sẽ trực tiếp biến thành thây ma, cô cũng sợ vật tư của mình không đủ, không thể sinh tồn ở mạt thế.

Cô còn sợ không có Hàn Triều, chỉ có chính mình một người, tuy rằng cô không nghĩ tới chuyện thừa nhận, nhưng từ khi đi vào thế giới này, Hàn Triều là người duy nhất mà cô tiếp xúc.

Cô thật sự không biết nếu Hàn Triều biến mất, mình sẽ phải làm sao.

Rốt cuộc......
Loading...


Rạng sáng ngày 23 tháng 9, mưa sao băng rơi xuống toàn địa cầu, phá hủy hệ thống điện, đa số các vùng biến thành tối tăm.

Kỳ thật không chỉ là hệ thống điện, quốc lộ, đường sắt, tháp tín hiệu... đủ loại phát minh đáng tự hào của nhân loại đều bị phá hư.

Nhưng đây chưa phải là đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là mưa sao băng mang đến một loại virus có thể thay đổi gien của nhân loại, virus Z, các nhà khoa học trên thế giới cho tới nay vẫn chưa tìm ra cách chữa cho loại virus này.

Mà Thích Thất và Hàn Triều cũng như tuyệt đại đa số người trên trái đất giống nhau, hôn mê, sốt cao.

Virus trong thân thể tàn sát bừa bãi, phá hủy các tế bào.

Một ngày trôi qua, có một bộ phận nhỏ con người tỉnh lại, họ phát hiện thân thể của mình có tiến hóa, tình trạng khác nhau, hoặc sức lực tăng nhiều, hoặc tốc độ biến mau. Con người cao hứng, bi thương, lo lắng...

Hai ngày trôi qua, lại thêm một số người tỉnh, trên người bọn họ biến hóa càng sâu, họ phát hiện chính mình có thể thao túng kim, mộc, thủy, hỏa, thổ 5 nguyên tố ngũ hành, thậm chí có người còn phát hiện mình có thể thao túng phong (gió), băng, còn có thể người lại nhận ra mình có một cái không gian có thể chứa đồ vật. Nhân loại sôi trào...

Nhưng thật mau, hiện thực đã đánh vào nhân loại một cái tát hung hăng, ngày thứ ba, tuyệt đại bộ phận con người trên mặt đất tỉnh lại, bọn họ có một bộ phận cũng như người thường trước đây, nhưng đại bộ phận con người thân thể lại biến thành thối rữa, cả người phát ra mùi hôi – họ đã trở thành thây ma.

Còn có một bộ phận cực nhỏ con người đến ngày thứ năm mới chậm rãi tỉnh lại. Nếu Thích Thất thanh tỉnh, cô sẽ cho biết, số này là được trời cao chiếu cố, sau mạt thế không người nào mà không trở thành cường đại, mà tỉnh lại càng chậm, dị năng khai phá càng mạnh, thăng cấp cũng dễ dàng hơn.

Thích Thất là tỉnh lại vào ngày thứ sáu, vì thế cô bị chấn kinh một hồi.

Nguyên chủ ở mạt thế cũng có dị năng, nhưng cô ấy tỉnh lại là ngày thứ hai, có thể công kích hệ thủy, không mạnh, dị năng hệ thủy cũng không tham gia chiến đấu, dị năng bọn họ cơ bản là phụ trợ sinh hoạt.

Năm ngày sau mạt thế tỉnh lại căn bản là không có người có dị năng hệ thủy, ít nhất trong tiểu thuyết không nhắc qua, chẳng lẽ nam chủ khí vận quá mạnh mẽ, ngay cả ngủ bên cạnh anh ta cũng được trời cao chiếu cố??

"A......"

Bên ngoài đột nhiên truyền đến kêu thảm thiết, mặt Thích Thất trắng bệch ra, đã đến ngày thứ sáu, mọi người tuyệt đại đa số đã tỉnh, trên địa cầu có gần hai phần ba nhân loại biến thành thây ma.

Kỳ thật trực tiếp biến thành thây ma không nhiều người như vậy, chỉ là mọi người chưa hiểu biết, rất nhiều người bị thây ma cắn bị thương lây bệnh, mà người bị thương lại cắn tiếp người bên cạnh, như vậy tuần hoàn ác tính làm cho số thây ma càng tăng.

Thích Thất từ trên giường xuống, len lén xốc màn lên nhìn ra ngoài, một thây ma mặc đồ tây trang không có cánh tay đang đè một người mặc đồ giống như bảo mẫu mà gặm lấy gặm để.

Cô nhận ra người phía dưới, người bảo mẫu đó là làm việc ở biệt thự kế bên nhà bọn họ, mỗi ngày buổi sáng lúc cô ra ngoài, dì bảo mẫu sẽ chào hỏi cô, mà cái người mặc tây trang kia là chủ nhân biệt thự, là một người trung niên mỗi ngày cười ha hả.

Nhìn người quen thuộc đã biến thành thây ma, Thích Thất rơi lệ đầy mặt, lần đầu tiên cảm giác được mạt thế tàn nhẫn, thế giới là chân thật mà không phải là những dòng chữ bâng quơ của một tác giả nào đó.

Cô lui về mép giường, hai tay ôm đầu gối cuộn người lại, cô cực kỳ sợ hãi, chỉ có thể dựa thật sát vào Hàn Triều mới có chút tia cảm giác an toàn.

Hàn Triều là nam chủ thế giới này, ai có chuyện gì, nam chủ cũng sẽ không có, trong sách có nói qua, ngày thứ bảy anh sẽ tỉnh lại. Ngày mai anh ấy sẽ tỉnh lại, đúng, chờ đến ngày mai, ngày mai Hàn Triều tỉnh lại sẽ an toàn.

Mạt thế ngày thứ bảy, Hàn Triều không có tỉnh......

Cuộn tròn ở mép giường Thích Thất ngẩng đầu lên: Không sao, là nam chủ, khí vận tốt nhất, hẳn là tối nay tỉnh, đúng, hẳn là tối nay... Hay là, sáng mai, đúng, chỉ cần chờ đến mai, Hàn Triều khẳng định sẽ tỉnh lại...

Mạt thế ngày thứ tám, Hàn Triều không tỉnh...


Mạt thế ngày thứ chín, Hàn Triều vẫn như cũ không có tỉnh......

Mạt thế ngày thứ mười, rạng sáng......

Ngủ suốt mười ngày Hàn Triều mở to mắt, duỗi cái eo lười, ai... một giấc này ngủ ngon thật......

Quay đầu, a? Thất Thất đâu?

Anh ngồi dậy, đánh giá chung quanh, Hàn Triều thấy được thân ảnh ở mép giường, mày nhăn lại thật sâu...

Thích Thất dựa lưng vào tường, thân thể cuộn tròn, cánh tay ôm đầu gối, mí mắt sưng đỏ, khuôn mặt còn dính nước mắt, vừa thấy chính là đã khóc thật lâu, thật nhiều...

Nhảy xuống giường, Hàn Triều đi đến trước mặt Thích Thất, ôn nhu gọi:

"Thất Thất......"

Thích Thất nghe được thanh âm, trợn mắt ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn Triều ngồi xổm trước mặt mình, giọng ôn nhu đang gọi tên, trong lòng cô đầy chua xót cùng ủy khuất, giọng còn mang theo âm khóc mà hô một tiếng.

"Hàn Triều......"

Đối mặt với Thích Thất đáng thương hề hề như chú chó nhỏ bị vứt bỏ, Hàn Triều bật cười: "Làm sao vậy? Không có việc gì, anh..."

"Oa oa... Em cho rằng anh sẽ không tỉnh lại, em đợi anh đã lâu đã lâu, nhưng anh mãi vẫn không tỉnh, em sợ anh cũng biến thành thây ma thì phải làm sao bây giờ, thây ma thật là đáng sợ, dì bảo mẫu kế bên đã bị ăn, chú ở nhà kế bên đã biến thành thây ma thật xấu..."

Thích Thất nói năng lộn xộn khóc lóc kể lể, đem lo lắng mấy ngày nay cùng sợ hãi toàn bộ phát tiết ra.

Tuy rằng không rõ cô nói cái gì, nhưng thấy cô khóc hề hề thật đáng thương, Hàn Triều bất đắc dĩ cười nhẹ, ôm cô vào trong lòng, vẫn là trấn an cô trước cái đã.

Cảm xúc đã thả lỏng, chỉ chốc lát sau Thích Thất đã nặng nề ngủ đi, mà biểu tình Hàn Triều ở bên cạnh cũng trở nên nghiêm túc, qua lời kể lể của Thích Thất, anh biết thế giới này đã thay đổi...

Có rất nhiều người bị biến thành cái mà cô ấy gọi là thây ma, còn có một bộ phận nhỏ tiến hóa ra dị năng, nhưng đa số con người còn sống vẫn là người thường.

Nghe trong tiểu khu thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu la thảm thiết, Hàn Triều biết Thích Thất nói có phần nào là sự thật, chỉ là anh không rõ, theo như lời cô ấy nói, sau khi tỉnh lại chỉ ở bên người mình, vậy làm sao cô ấy biết nhiều sự việc cụ thể như vậy? Những việc này e rằng hiện tại chưa có nhiều người biết đến rõ ràng...

Buông nghi hoặc trong lòng không đề cập tới, Hàn Triều nâng tay mình lên, nhìn trong tay điện lưu lập lòe không ngừng, đây nhất định là dị năng, quả nhiên đủ kỳ lạ.

Hàn Triều nắm tay, dòng điện biến mất.

Lại một tiếng hét thảm truyền đến, Hàn Triều nhíu mày, theo bản năng nhìn về phương hướng phát ra thanh âm, thông qua tầng tầng vách tường, anh nhìn thấy, không, không nên nói nhìn thấy, mà là hình ảnh ở biệt thự kế bên phản ánh rõ ràng trong đầu của anh.

Đây cũng là một loại dị năng đi?

Nhắm mắt lại, Hàn Triều cảm giác tinh thần của mình chậm rãi lan tràn ra ngoài, những nơi nó đi qua, hình ảnh nhất nhất được truyền lại trong đầu.

Anh cúi xuống trầm tư...