Đám người Hàn Tiến minh bạch anh ta có ý gì, đây là muốn vật tư, nếu không cho, liền uy hiếp rằng người trong đội ngũ anh ta sẽ đều lại đây đi theo bọn họ ăn uống.
Lại là Triệu Tín ra mặt, ha hả cười một tiếng: "Cường đội, cô gái này chúng tôi cũng không muốn tranh với anh, nếu không anh lấy cô ấy về, tin tưởng cô ấy vẫn có cảm tình với đội ngũ của anh."
Đòi vật tư gì đó thì không có, người anh nguyện ý lãnh trở về thì mau lãnh về, chúng tôi không phải một hai không thể.
"Triệu tiên sinh nói lời này thật làm tổn thương tâm tư cô ấy, người ta dù sao cũng là hướng tới đội ngũ của các người, chúng tôi muốn cũng không nhiều lắm, hai mươi bao gạo, thế nào?"
Nghe vậy, Triệu Tín mặt trầm xuống cười lạnh ra tiếng: "Cường đội anh thật công phu sư tử ngoạm, anh cho rằng chúng tôi nhiều vật tư như vậy sao?"
Loading...
Vẫn luôn dùng tinh thần lực quan sát bọn họ, Hàn Triều đôi mắt loe lóe, anh đã sớm nhận ra đám người Cường ca này, hiện giờ xem ra họ cũng đã nhận ra nhóm mình, hơn nữa hoài nghi vật tư kho lạnh ở chợ đầu mối là do nhóm mình cầm đi, bằng không cũng sẽ không ngoạm một miệng lớn như vậy.
Quả nhiên, thanh âm Cường ca truyền đến: "Hàn đội, tôi người sáng mắt không nói tiếng lóng, các người đã đi qua chợ đầu mối ở thành phố C phải không?"
Thấy Hàn Tiến gật đầu, Cường ca nói tiếp: "Thừa nhận vậy thì tốt, vậy anh cũng thừa nhận vật tư kho lạnh là các người lấy đi. Vật tư ở kho lạnh chợ đầu mối là đồ ăn một tháng cung cấp cho thành phố C, chúng tôi cũng chỉ muốn hai mươi túi gạo, không nhằm nhò gì tới các người."
"Kho lạnh? Cái gì kho lạnh?" Hàn Tiến trong lòng lộp bộp một chút, vật tư có thể cung cấp cho cả thành phố C trong một tháng, không nghi ngờ gì vật tư đó là rất nhiều.
"Hàn đội anh đã thừa nhận đi qua chợ đầu mối, còn muốn giấu giếm sao? Vật tư kho lạnh chúng tôi có thể không cần, nhưng anh dù sao cũng phải cấp chút đồ đi, rốt cuộc các anh em của tôi đi kho lạnh trở về không, còn bị thây ma vây quanh rất nhiều."
Xem biểu tình Hàn Tiến không giống biết có chuyện kho lạnh, Cường ca cũng có chút không xác định, rốt cuộc chợ đầu mối lớn như vậy, kho lạnh lại có vị trí kín đáo, không có người quen thuộc khó mà tìm thấy, có thể đã bị người khác lấy đi cũng không chừng. Nhưng nếu đã mở miệng, anh ta như thế nào cũng phải lấy ít đồ vật trở về, không thể cứ như vậy bạch bạch đắc tội với người.
Triệu Tín đôi mắt lập loè không chừng, vô số ý tưởng xuất hiện trong đầu anh, cuối cùng hóa thành nụ cười đưa đẩy khéo léo trên mặt, nói với Cường ca: "Cường đội, anh nói kho lạnh gì chúng tôi xác thật không thấy được, chúng tôi cũng không biết anh từ nơi nào nghe nói là vật tư bị chúng tôi lấy đi. Nhưng anh cũng thấy rồi, trong đội chúng tôi chỉ có một dị năng không gian, như anh nói đó là đồ ăn cung cấp cho thành phố C cả một tháng, vật tư nhiều như vậy, chúng tôi kẻ hèn một cái không gian dị năng cũng không làm sao lấy được."
"Hàn đội, anh nói như thế nào?" Triệu Tín chính là tên giảo hoạt, nói chuyện thật tích thủy bất lậu.
Hàn Tiến có điểm hoài nghi có phải Hàn Triều lấy đi hay không, rốt cuộc đi chợ đầu mối không có người giám thị cậu ta, nhưng hiện tại không phải thời điểm nói cái này, ngay cả Hàn Triều lấy, anh cũng không nghĩ tới tiện nghi cho người ngoài: "Chúng tôi xác thật không thấy kho lạnh gì."
"Được, nếu các người nói không thấy vậy không thấy được đi, vậy gạo đâu? Các người sẽ không cứ như vậy mà thôi bỏ đi." Đã đắc tội với người một lần, cái gì chỗ tốt cũng không có sao? Cường ca âm thầm cắn chặt răng.
"Gạo không có, người anh muốn liền lãnh trở về......"
"Không cần, tôi không cần theo chân bọn họ trở về, Hàn đội trưởng tôi cầu xin anh, đừng để tôi theo họ trở về, anh kêu tôi làm cái gì cũng được, tôi cái gì cũng có thể làm, Bạch tiểu thư, Bạch tiểu thư tôi cầu xin cô, đừng để tôi trở về với họ, trở về tôi sẽ bị đánh chết."
Nguyên lai Văn Văn thấy Hàn Tiến có ý muốn cô ta trở về, vội chạy theo Bạch Thi Thi cầu tình, cô ta thấy được phụ nữ trong đội ngũ Hàn Tiến người nào cũng sắc mặt hồng nhuận, quần áo ngăn nắp, vừa thấy đã biết không ăn qua khổ gì cả, cô cũng muốn được cuộc sống như vậy, ở trong đội Cường ca bọn họ căn bản không coi cô là người, mỗi ngày buổi tối ít nhất phải phục vụ sáu bảy người đàn ông, chẳng những thế còn bị đánh, cô thật sự đã quá sợ.
Bạch Thi Thi cũng theo nói: "Hàn đại ca, bọn họ không được thứ họ muốn, nếu Văn Văn theo họ trở về sẽ thành chỗ trút giận, họ sẽ đánh chết cô ấy." Cô thật không muốn cầu tình cho Văn Văn, bất quá lưu cô ta lại có thể làm cho Thích Thất ngột ngạt, như vậy cũng đã không tồi, dù sao vật tư cũng không phải của mình, Văn Văn cũng không cần chính mình dưỡng.
Hàn Tiến nghe được thanh âm mềm mại cầu tình của Bạch Thi Thi, lại thấy đôi mắt lóng lánh nhìn nhìn mình, anh mềm lòng: "Em thật là quá tốt, giống như em sau này sẽ có hại."
Bạch Thi Thi hướng tới Hàn Tiến ngọt ngào cười: "Sẽ không, em có Hàn đại ca chăm sóc, Hàn đại ca sẽ không làm em có hại."
Nghe được Bạch Thi Thi nói, Hàn Tiến nghiêm túc trở nên nhu hòa: "Không có anh xem em phải làm sao bây giờ."
Sau lại nói với đám Cường ca: "Hai mươi bao không có, các người nếu tính như vậy, tôi có thể đưa cho các người hai bao, nếu còn không được thì lãnh người về.