Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 177: Không Có Lý Do Gì




Một lần nữa cầm chén thuốc trong tay, múc một muỗng chậm rãi đưa đến miệng Thích Thất, cô há mồm ra...

"Phu nhân......" Có người xông vào la lên, Thích Thất kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Cổ bá vừa tông cửa vào, khuôn mặt luôn thủ lễ nghiêm túc của Cổ bá không còn, đầu tóc ông cẩu thả hỗn độn, nôn nóng nhìn hai người họ, thấy Thích Thất sắp uống chén thuốc đó, ông bất chấp mọi thứ hô to: "Phu nhân, thuốc là phá..."

Ông chưa nói xong thì thân thể đột nhiên bay lên không trung, nếu không phải đám người Kim Điêu vừa tới phía sau, Cổ bá lần này sẽ bị quăng ngã không nhẹ...

"Cút đi..." Thanh âm Hàn Triều lạnh băng nói với mọi người đang tụ ở cửa, không để ý tới bọn họ quay đầu lại cười cười với Thích Thất, dụ dỗ: "Chúng ta không để ý tới bọn họ, thuốc sắp lạnh, uống trước đi rồi nói."

"Chủ tử......" Trăm miệng một lời kêu Hàn Triều, đám người Kim Điêu cầu xin nhìn anh, dị năng giả có thai thật không dễ dàng, mong muốn có con cái không ai không biết được, lúc trước số liệu viện nghiên cứu đưa ra càng chứng minh thêm điểm này, chủ tử và phu nhân đều là dị năng giả, tỷ lệ có con càng thêm thấp, bọn họ không biết chủ tử vì lý do gì khăng khăng không muốn có con của mình, nhưng cả bọn đều biết, nếu chủ tử thật sự không cần đứa nhỏ này, vậy tỷ lệ tồn tại của nó là bằng không. Bọn họ là gia nhân Triều gia, nhiều thế hệ nguyện trung thành với Triều gia, họ không thể trơ mắt nhìn Triều gia tuyệt hậu như vậy.

Hàn Triều có tai như điếc, nâng tinh thần che chắn lên, ngăn lại mọi người ồn ào, một lần nữa múc một muỗng thuốc đưa tới miệng Thích Thất......

Bốn phía đột nhiên biến an tĩnh lại, tinh thần che chắn đám người bên ngoài cùng biểu lộ nôn nóng cùng hô to của họ làm trong lòng Thích Thất lạnh xuống, cô duỗi tay quăng ngã chén thuốc trong tay Hàn Triều, Thích Thất hỏi: "Đây là thuốc gì."
Loading...


Giống như không nghĩ tới Thích Thất đột nhiên quăng chén đi, Hàn Triều sửng sốt nhìn đến chén thuốc rơi trên thảm dày, nước thuốc toàn bộ đã bị đổ ra ngoài, thảm lông dê quý giá cũng đã thành phế phẩm. Hàn Triều nhìn một mảnh màu nâu trên thảm trắng, thở sâu, ngẩng đầu lên nhìn Thích Thất đang phẫn nộ, anh cười cười, giống như bất đắc dĩ dỗ dành đứa trẻ vô cớ gây rối: "Làm sao vậy? Không sao, để anh nhờ Chu lão làm chén khác." Nói xong, Hàn Triều đứng dậy muốn đi.

"Anh có nhờ Chu lão làm mười chén em cũng không uống." Thích Thất thương tâm phẫn nộ nhìn Hàn Triều: "Đây là thuốc gì, Cổ bá chưa nói xong, có phải thuốc phá thai hay không?"

Cô là người mơ hồ nhưng phải quá ngốc, những người bên ngoài kia một lòng nghe theo Hàn Triều, hiện tại tất cả đều quỳ gối bên ngoài cầu xin, cô nghĩ không còn lý do nào khác ngoài lý do này. Hàn Triều không cần con của họ, anh ấy thế mà không muốn con của họ...

Hàn Triều thân hình cứng đờ, xoay người trở lại, trên mặt vẫn như cũ thật ôn nhu, anh khẽ thở dài: "Được rồi, em không muốn uống thì chúng ta không uống, em có mệt hay không, muốn ngủ tiếp không? Hay là đói bụng? Chúng ta đi ăn cái gì đi."

Thích Thất nhìn về phía Hàn Triều, muốn nhìn ra tâm tư của anh, nhưng mà Hàn Triều không có sơ hở chút nào, cô căn bản nhìn không ra Hàn Triều rốt cuộc là thỏa hiệp hay muốn từ từ mưu tính, cô đã sớm biết nếu anh muốn che dấu nội tâm của mình, cô sẽ không cảm giác ra được một phân cảm xúc nào của anh, Hàn Triều tựa như trời sinh mang mặt nạ giả tạo, từ trong ra ngoài không ai có thể đoán được tâm sự của anh.

"Em không đói bụng, em cái gì cũng không ăn, anh đi ra ngoài, tránh xa em ra một chút, để Cổ bá vào đây, ông ấy sẽ lo cho em." Thích Thất căm giận đuổi người, cô quá hiểu biết Hàn Triều, anh sẽ làm cô ổn định trước, sau đó chờ khi cô không chú ý sẽ có rất nhiều thủ đoạn bỏ thai nhi đi.

Không theo lời Thích Thất đi ra ngoài, nhưng cũng không tiếp tục sử dụng tinh thần lực ngăn lại mọi người ở ngoài cửa, nhìn thấy bọn họ vọt vào trong phòng, nhìn đến bọn họ phòng bị vây quanh Thích Thất, Hàn Triều cười khổ một tiếng, khi thỏ con cũng bắt đầu phòng bị mình, Hàn Triều lại tựa hồ trở về với đời trước, là một người cô đơn chỉ còn chính mình...

Ở đời trước, sau mười năm mạt thế, Triều Hổ chết, Lương Tử Hùng chết, sau đó là Diều Hâu, Chim Ưng, Hải Đông Thanh, Cổ bá, Kim Điêu, còn có Ưng Đầu Bạc vì Kim Điêu cũng tuẫn táng theo... đời trước anh không gặp được ánh sáng của đời mình, cuối cùng khi biết được nguyên nhân chết của đám người Kim Điêu, anh đã không còn tia kiên nhẫn nào với thế giới đó nữa nên dứt khoát quyết định cùng chôn mình chung với thế giới kia...

Hàn Triều bị mọi người cô lập lại, họ không cho anh đụng tới bất cứ thứ gì, đồ ăn anh lấy ra họ nghiệm tới nghiệm lui, đồ dùng cho Thích Thất bọn họ thà rằng trả giá cao mua từ bên ngoài cũng không cho Thích Thất dùng đồ của anh. Hàn Triều không thể không cảm thán bọn họ quả nhiên là tinh anh trong tinh anh, một tuần, anh không chen vào được bất cứ chỗ nào, anh thừa nhận anh không đành lòng, nhưng mà bụng Thích Thất không thể chờ đợi được nữa, càng kéo dài thương tổn càng lớn cho cô ấy, nếu anh không có ký ức đời trước, nếu anh không phải trọng sinh mà đến, Hàn Triều thề rằng sẽ không có ai cao hứng hơn anh đối với đứa trẻ này, anh sẽ che chở cho con trưởng thành, cùng con lớn lên, sẽ đem toàn bộ tình thương của cha mà anh chưa từng có được mà trao cho con mình... Nhưng mà, anh không thể muốn có đứa trẻ này, nhân sinh cần thiết phải có quyết định lấy hay bỏ, giữa Thích Thất và đứa trẻ, nếu bắt anh phải lựa chọn một, vĩnh viễn anh sẽ chọn Thích Thất.

Thích Thất ngủ cũng không được an ổn, thím Nguyên và thím Tân nói sức khỏe cô không được tốt, từ tỉnh X khi cô bắt đầu nôn mửa, suốt chín ngày cô hầu như không ăn được gì, cô ăn không vô, miễn cưỡng nhai nuốt vào sau đó cũng sẽ nôn ra, cô biết mình không thể tiếp tục như vậy, mỗi lần phun ra, cô đều nhìn thấy Hàn Triều đứng ở một bên yên lặng nhìn mình, Cổ bá và những người kia không cho anh tới gần, anh liền yên lặng đứng đó, sau đó trong mắt lại lạnh thêm một phân. Thích Thất biết anh sắp nhịn không được sẽ động thủ, bọn người Kim Điêu dĩ nhiên không phải là đối thủ của Hàn Triều, tuy rằng cô không biết Hàn Triều rốt cuộc vì sao không muốn có con của hai người, nhưng cô biết trước đây Hàn Triều thật thích có em bé, anh đã không ngừng một lần nói ra muốn cô sinh cho anh một đứa con bụ bẫm xinh đẹp, nhưng lúc ấy cả hai người đều rõ ràng minh bạch, việc này chỉ có thể theo ý trời, hiện giờ đứa trẻ đã tới, nhưng anh lại không muốn nữa...

Đưa lưng về phía Hàn Triều, yên lặng khóc thút thít, cô biết Hàn Triều đang nhìn mình, ban ngày Cổ bá không cho anh tới gần, nhưng buổi tối anh sẽ đến, gạt mọi người mà yên lặng ngồi ở mép giường của cô, ngồi đó cả một đêm...

"Em muốn đứa nhỏ này......"


Hàn Triều trầm mặc, sau đó rất lâu mới nói: "Thất Thất, em muốn cái gì anh cũng có thể cho em, nhưng duy nhất chuyện này là không được..."

Nước mắt Thích Thất rơi càng nhiều, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Hàn Triều, cô chờ đợi, chờ Hàn Triều mềm lòng, cả trăm chiêu số cô có thể nghĩ đến, hiện tại đều dùng không được, Thích Thất căm giận lau khô nước mắt: "Anh không cần cũng không sao, em một mình cũng có thể nuôi con lớn..."

Hai tay bị anh nắm chặt, Hàn Triều dùng ngữ điệu nghiêm túc chưa từng có nói với Thích Thất: "Anh nói, đứa nhỏ này chúng ta không cần, là chúng ta, anh không cần, em cũng không được."

"Lý do đâu, đây là con của em, vì sao em lại không thể có?" Thích Thất lên án, anh ấy không muốn con thì phải có một lý do, là cái gì, anh ấy không thể không có lý do gì mà quyết định bỏ đứa trẻ đi như vậy!

Lý do? Dựa vào cái gì? Bằng đứa nhỏ này sẽ hút hết sinh cơ của em, bằng vào đứa nhỏ này sẽ làm em vĩnh viễn biến mất trên thế giới này, nhưng mà nói ra lý do này em sẽ tiếp thu sao? Sẽ không, em sẽ chỉ biết nỗ lực thuyết phục anh, để anh đồng ý cho em mạo hiểm, để anh đồng ý cho em sinh con ra. Thất Thất, anh không cường đại như em tưởng tượng, nếu anh lui một bước mà kết quả sẽ bị mất đi em, em đi rồi, anh còn phải nhìn con trưởng thành, phải chờ con tự lập tự cường, hai mươi năm, hai mươi năm sau, anh phải đi đâu tìm em, trên thế giới vô biên này anh tìm em ở đâu?

"Không có lý do gì......" Hàn Triều nhắm mắt, lúc mở mắt ra lại, mọi ảo não đã biến mất, thanh âm không còn độ ấm nào: "Ngày mai Chu lão sẽ đến, lúc đó Tô Thủy Tô cũng sẽ lại đây, cô ấy là bác sĩ phụ khoa, sẽ chiếu cố cho em..."

"Em không cần, Cổ bá đâu? Kim Điêu đâu? Bọn họ đi nơi nào? Bọn họ sẽ bảo hộ em và con em, anh đừng mơ tưởng nơi này chỉ có mình anh quyết định." Trong lòng Thích Thất lộp bộp một tiếng, cô không nghĩ tới hôm nay Hàn Triều quyết tuyệt như vậy, rõ ràng mấy ngày trước cô còn cho rằng anh bắt đầu có vẻ thỏa hiệp.

"Thất Thất, em biết mà, anh muốn làm gì thì không ai có thể cản được... Em ngoan một chút, sau ngày mai thì hết thảy sẽ trở lại tốt đẹp..."

Đẩy tay Hàn Triều đang muốn ôm mình, Thích Thất biết không còn hy vọng gì, muốn anh để lại đứa bé không có một tia hy vọng, vì thế cô như điên lên, hô to: "Anh thật ích kỷ, anh vô tình, thật máu lạnh, anh đi đi, cút đi, cả đời này em sẽ không tha thứ cho anh."

Hàn Triều bị đẩy khỏi mép giường, nhìn Thích Thất trên giường khóc lớn không ngừng, trong lòng đau như dao cắt, nhưng anh không động đậy, không đi an ủi, anh sợ mình không nhịn được sẽ mềm lòng, sẽ thỏa hiệp, nhưng mà anh không thể, lui một bước sẽ là vực sâu vạn trượng, Thích Thất, hận anh đi, cả đời này cũng không cần tha thứ cho anh, anh chính là người ích kỷ, vô tình, máu lạnh, đến thân sinh cốt nhục đều có thể giết chết, anh không xứng để em tha thứ...

Hàn Triều ở trong phòng ngồi một đêm, bên ngoài là cả trận địa sẵn sàng đón địch, tối hôm qua Thích Thất khóc nháo cả đêm phải gọi người chăm sóc tới, cả đám người nhìn anh khiển trách, đuổi anh đi. Thật buồn cười, mọi người cho rằng như vậy là có thể cản lại chuyện anh muốn làm hay sao...

Bên ngoài không trung thật trong trẻo thanh triệt, thời tiết thật tốt, Hàn Triều từng bước từng bước đi ra khỏi phòng, anh muốn đi đón Chu lão đến đây, hiện tại trong phòng này không ai chịu nghe lệnh của anh, càng sẽ không đi tiếp tay đồng lõa, cho nên hết thảy chỉ có thể chính Hàn Triều tự mình hành động.