Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 170: Kẹo




Chị họ của cô cuối cùng vẫn là lưu lại địa bàn cây bách ăn thịt người kia, lúc cây bách đang tấn công, chị họ nguyên bản ở thật xa đột nhiên loạng choạng đi về phía trước vài bước, mà đứng ở bên cạnh cô thấy được một bàn tay sau lưng đẩy chị ấy, cái tay kia cô biết rất rõ, trên tay có một vết sẹo, là khi cô được cha đem về Hà gia, vợ của cha vì không cho cô gia nhập gia phả Hà gia mà cắt tay Hà Sử Phong, bà ấy nói, nếu cô muốn vào gia phả, vậy con trai duy nhất của cha sẽ biến mất trên thế giới này, cha cô cuối cùng thỏa hiệp, mà được ghi vào gia phả Hà gia lại trở thành chấp niệm của Hà Nhu cô.

Chị họ là con duy nhất của đại bá, cô rất rõ ràng Hà Sử Phong vì sao muốn làm như vậy, bởi vì một khi chị họ biến mất, Hà gia con cháu đơn bạc, người thừa kế sẽ trở thành Hà Sử Phong, Hà Nhu nhắm mắt lại, chị họ đã không còn, về sau nếu cô muốn được Hà gia coi trọng thì cần thiết phải đứng bên Hà Sử Phong, nghĩ đến đây, Hà Nhu nở nụ cười dịu dàng với Hà Sử Phong...

"Thiếu chủ, chúng ta không tìm được ngọc tủy ở cây bách cấp sáu kia, cây đó đại khái không mượn đến ngoại lực để thăng cấp..."

Đường Tố nghe vậy, thất vọng gật gật đầu, nhưng thật mau lại tỉnh lên: "Không sao, nơi này không có, tỉnh X khẳng định có, chúng ta đi tìm ở đó." Sinh vật cấp bậc càng cao khả năng phát hiện ngọc tủy càng lớn, tin tức truyền đến ở tỉnh X đó có sinh vật bí ẩn thật cường đại, vậy nơi đó tuyệt đối có ngọc tủy, anh sẽ chờ các gia tộc khác khi chưa xác định được bảo vật nơi đó là gì sẽ trước tiên đem ngọc tủy thu vào túi mình.

Cây bách cấp sáu còn bị họ tiêu diệt, đội ngũ đi tỉnh X càng thêm tin tưởng, sinh vật tối cao cường đại ở đó có cấp bao nhiêu, ghê gớm lắm cũng chỉ tới cấp bảy cấp tám mà thôi.
Loading...


......

Hàn Triều mang theo mấy người Hải Đông Thanh ngày hôm sau tập hợp lại chỗ đội ngũ, không có tinh thần lực của cây bách quấy nhiễu, họ thật mau rời được khỏi mảnh rừng, trừ bỏ thỉnh thoảng gặp được vài thực vật biến dị thất thần, họ không gặp gì khác, thông thường khi thực vật tối cao biến mất sẽ có rất nhiều giống loài lúc trước không dám tới đây dũng mãnh tiến vào, hiện giờ tuy mọi người kỳ quái nhưng không ai miệt mài đi suy nghĩ, chỉ tưởng uy thế cây bách vẫn còn ở đó. Trên thực tế, khi Hàn Triều nhổ tận gốc cây đại thụ kia, sở hữu vật loài trong rừng liền cảm giác được, chúng sôi nổi chạy tới đó mong tìm kiếm được ngọc tủy có thể cho chúng tăng cấp bậc, đáng tiếc không có ngọc tủy, thiên địch lại không ít, cho nên lúc này sâu trong rừng rậm là hỗn chiến giữa các giống loài, tự nhiên phía ngoài chỉ còn thực vật không thể di động.

Đội ngũ đã tìm được con đường chính xác tiếp tục đi về tỉnh X, từ rừng rậm ra, Hàn Triều đã đổi xe van việt dã thành Mãnh Long, đội ngũ đi được một đoạn đã đến bờ sa mạc, bờ cát khó đi, căn cứ vì hành trình sa mạc này mà góp nhặt không ít xe máy chuyên chạy trên cát, tốc độ tuy mau nhưng lại xóc nảy rất nhiều, người có năng lực tự nhiên đổi xe bình thường thành xe thích hợp sa mạc, Hàn Triều so với mọi người sự tình biết nhiều hơn một ít, khu không người này nơi nơi là nguy hiểm, xe van việt dã sẽ căn bản không chịu được một móng vuốt của thây ma cấp cao.

Đời trước, trong hành trình tỉnh X này, đội ngũ cường đại hơn nhiều, không chỉ là nhiều người hơn, đội ngũ cấp bậc cũng cao hơn so với hiện tại, nhưng mà đội ngũ mạnh như vậy ở chỗ tuyệt địa tỉnh X này vẫn là cửu tử nhất sinh. Sau khi anh biết Diều Hâu bọn họ bị chết ở trong đó, thân là chủ tử báo thù cho họ là nghĩa vụ của anh, anh nhớ rõ mình lẻn vào kho súng ống của Vũ Văn gia lấy một cái đạn hạt nhân bắn tan tành, vốn tưởng sự tình cứ như vậy mà chấm dứt, nhưng vô tình khi anh nhìn lướt qua trạm phát điện lại phát hiện con thây ma cấp bậc tối cao thế mà không chết, tuy rằng bị thương không nhẹ, thân thể rách tung tóe, đầu cũng không còn nguyên vẹn lộ ra tinh hạch bên trong, nhưng nó xác thật chưa chết, lúc đó anh cái gì cũng không quan tâm, tuy rằng kinh ngạc với sinh mệnh ngoan cường nhưng không miệt mài theo đuổi hơn, bắn ra tinh thần lực thu tinh hạch của nó, chuyện này sau đó cũng xem như qua.

Hiện tại vũ khí đối với thây ma cấp cao còn có lực sát thương nhất định, nhưng chờ thêm một thời gian thây ma trưởng thành đến một cấp bậc nhất định, trừ vũ khí có lực sát thương thật cao, những súng ống đạn dược bình thường chúng nó đều xem nhẹ.

Mãnh Long được Diều Hâu dùng dị năng hệ kim gia cố thêm, tầng kiên cố so với trước kia cao hơn nhiều, tuy nhiên độ thoải mái của Mãnh Long thật kém xa so với chiếc xe van trước kia. Hàn Triều, Hải Đông Thanh, Diều Hâu, Chim Ưng đều ở phía trước xe, đây là xe quân dụng, bên trong không gian có hơn phân nửa là giá để vũ khí, đem không gian bên trong xe chia ra thành mấy phần độc lập, mấy người Hàn Triều ở phòng điều khiển phía trước, Thích Thất chính mình đơn độc ở một chỗ có cái ghế dựa có thể nằm ra, phía sau cùng cốp xe có một chỗ cực nhỏ được Hàn Triều tồn trữ một ít vật tư chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.

Không khí trong xe thật áp lực, từ lúc họ ra khỏi sơn động cho tới khi tập hợp lại với đội ngũ, Thích Thất chút nữa bị té được Hàn Triều đỡ lên, suốt nửa tháng hai người không nói với nhau bất cứ một câu nào. Thích Thất ngày thường cũng chỉ ở trong không gian nhỏ của mình không ra ngoài, Hàn Triều bên ngoài không có gì dị thường, nhưng người đi theo bên người anh đều rõ ràng, Hàn Triều không bình tĩnh như mặt ngoài, bọn họ không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, là từ một đêm kia chuyện của Chu Đại Sơn kích thích tới phu nhân, hay là lúc phu nhân suýt té được chủ tử đỡ được lại khách khí một câu "cám ơn" xa cách làm đau đớn thần kinh của chủ tử, những chuyện này họ không thể nào biết được, chỉ biết bọn họ là bất lực với tình huống này, không phải họ không thử qua làm hai người hòa hảo trở lại, nhưng hai người giống như từ trường đột nhiên bài xích lẫn nhau.

Một đêm trước khi tiến vào trạm phát điện tỉnh X, đội ngũ cách trạm phát điện hai mươi km hạ trại nghỉ ngơi, Diều Hâu xoay người đi đến gõ cửa xe chỗ Thích Thất, mấy ngày nay trừ phi tất yếu, cho dù là dừng chân nghỉ, Thích Thất cũng không bước ra cửa xe một bước, hiện tại Hà Nhu người Hà gia đến tìm Thích Thất, Diều Hâu mới phá lệ đến tìm cô.

Hà Nhu tới tìm Thích Thất là do nhận lời ủy thác, quan hệ tốt giữa cô và Thích Thất ko phải là bí mật, thời gian dài như vậy Thích Thất không lộ diện trong đội ngũ, họ đã sớm nghị luận, có người không biết được tình huống của Thích Thất, dị năng giả hệ tinh thần của nhà mình cũng không thám thính được tình hình trong xe Hàn Triều, anh ta đã sớm vò đầu bứt tai đứng ngồi không yên, vài lần lại đây muốn hỏi thăm, mỗi lần đều bị người âm u đuổi đi, cuối cùng thuộc hạ anh ta không cam lòng nhìn người dẫn đầu của mình cả ngày trà không nhớ cơm không nghĩ mà nhớ thương người nhà người khác đã đưa ra một chủ ý, để vị bạn tốt kia hẹn người ra ngoài, ngay cả hẹn không được cũng có thể thám thính một chút tin tức. Sắp tiến vào khu vực trạm phát điện, thời điểm mấu chốt như vậy, người dẫn đầu của họ không thể vì một điểm nhỏ này mà phân tâm.

"Thất Thất, cô gần đây làm sao vậy? Cả thời gian dài không nhìn thấy cô?" Hà Nhu ngồi ở bên cạnh xe, nhìn thấy Thích Thất ra tới, cô quan tâm hỏi.

Thích Thất vừa tiếp xúc với không khí bên ngoài hoảng hốt một chút, thấy Hà Nhu hỏi, cô hơi hơi nhếch môi lộ ra chút cười: "Không có gì, gần đây lên đường quá mệt mỏi, dừng lại thì chỉ muốn nghỉ ngơi mà thôi." Dị năng của cô bị cảm xúc khống chế, gần đây có lẽ là cảm xúc phập phồng quá lớn, dị năng có chút không được ổn, cô thật sự có chút mệt.

Hà Nhu gật đầu, không hoài nghi lời Thích Thất nói chút nào, mấy ngày nay lên đường thật gấp, đừng nói Thích Thất, ngay cả một ít đàn ông trong đội ngũ của họ cũng chịu không nổi, cho nên toàn bộ mới nghỉ ngơi một chút trước khi tiến vào trạm phát điện. Hà Nhu nhớ tới anh mình dặn dò, cô nhìn nhìn khắp nơi, đánh giá một chút thấy không có người khác, lặng lẽ đến bên tai Thích Thất nói nhỏ: "Thất Thất, có người kêu tôi đem cái này giao cho cô, cũng muốn cô đêm nay gặp anh ấy một chút..." Nói xong nhét đồ vật vào trong tay Thích Thất.

Thích Thất mở tay ra nhìn thoáng qua, sau đó ngây ngốc lên, trong tay cô là một viên kẹo thỏ trắng, lúc Hàn Triều còn chưa biến thành "Hàn Triều", ba lô nhỏ của cô trước nay đều sẽ không thiếu những viên kẹo nho nhỏ như vậy, Hàn Triều lúc nào cũng để đầy đồ ăn vặt trong ba lô của cô, kẹo vẫn luôn bất biến là kẹo sữa, có đôi khi Hàn Triều quản nghiêm không cho ăn nhiều, cô có đôi khi cũng sẽ oán giận bất mãn, chính là, khi phần nghiêm khắc này không còn nữa, cô mới biết được rốt cuộc mình có bao nhiêu tưởng niệm.

Đưa trả kẹo lại cho Hà Nhu, Thích Thất lắc đầu: "Thứ này tôi không thể thu, người cô nói, tôi không quen biết, cũng sẽ không đi gặp..." Không phải kẹo của Hàn Triều, ngay cả kẹo của người khác ngon đến thế nào cô cũng không muốn.

Hà Nhu còn muốn khuyên tiếp nhưng khóe mắt thấy được Hàn Triều chậm rãi đi tới, lời trong miệng chỉ có thể nuốt trở lại, Thích Thất cũng thấy Hàn Triều lại đây, cô nhấp nhấp môi, dời đi tầm mắt. Bước chân Hàn Triều dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục đi về phía hai người, Hà Nhu mục đích còn chưa đạt được bất mãn liếc Thích Thất một cái, chỉ là một việc nhỏ mà thôi, Thích Thất cũng không chịu giúp cô, nhưng dưới ánh mắt ngày càng lạnh băng của Hàn Triều, Hà Nhu chỉ có thể bất đắc dĩ mà rút lui.

Hà Nhu đi rồi, khu vực này chỉ còn lại Hàn Triều và Thích Thất. Hàn Triều nhìn chằm chằm Thích Thất trầm mặc không nói tiếng nào, anh lấy ra một hộp kẹo đưa cho cô, giọng khàn khàn: "Em muốn kẹo, anh sẽ cho em..." Anh muốn nói kẹo của người khác bọn họ không hiếm lạ, anh muốn nói cô muốn cái gì anh đều có thể đưa, anh muốn nói đừng bài xích và xa cách anh, chẳng sợ là diễn kịch cũng được...

Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, chóp mũi Thích Thất chợt nghẹn lại, rõ ràng, rõ ràng người này là Hàn Triều của cô, ngữ khí khi nói chuyện, động tác lơ đãng, đều là của người cô quen thuộc, như bị mê hoặc, Thích Thất nhẹ nhàng nâng tay muốn tiếp nhận kẹo sữa trong tay Hàn Triều, muốn bổ nhào vào trong lòng ngực anh khóc lóc kể lể cô chịu ủy khuất ra sao, muốn chất vấn vì sao anh không để ý tới cô, vì sao muốn để cô lại một mình ở chỗ này...