Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 141: Phu Nhân Té Xỉu...




Virus thây ma rơi xuống tinh cầu, toàn bộ giống loài đều phát sinh biến dị ở mức độ khác nhau, thây ma muỗi, biến dị muỗi, thây ma côn trùng, biến dị côn trùng, dần dần mọi người sẽ minh bạch, mùa hạ mạt thế so với mùa đông rét lạnh còn nguy hiểm hơn nhiều.

Nguyên văn trong sách không nói tới thây ma muỗi, là bởi vì sách chỉ nói tới quỹ đạo chính là hoạt động bên trong căn cứ, không nói gì đến chuyện xảy ra bên ngoài. Ngoài căn cứ nơi nơi đều là nguy hiểm, từ cây cối không hề động tĩnh lại ăn thịt người, đến tùy ý có thể gặp được như côn trùng kiến muỗi, nơi chốn đều là đồ vật có thể muốn mạng người.

Nhưng mọi người cũng sẽ dần dần phát hiện, ngọai trừ côn trùng biến dị sau đó thây ma hóa, từ côn trùng bình thường trực tiếp biến thành thây ma côn trùng, nếu cấp bậc thấp thì cho dù cắn người, con người chỉ cần kịp thời nặn ra nọc độc thì hơn phân nửa sẽ không bị biến thành thây ma, còn từ biến dị biến thành thây ma thì không chỉ cái đầu biến thành to, cắn người cũng sẽ lây bệnh thật nhanh thật mạnh.

Hiện tại ở nơi đóng quân, mọi người phát hiện ra, bị bọn họ vẫn luôn xem nhẹ con muỗi nhỏ thế mà lại là đầu sỏ gây tội biến nhiều người thành thây ma như vậy, khủng hoảng, khiếp sợ tràn ngập trong lòng người sống sót, nếu muỗi thật thường thấy ở mùa hạ đều biến thành nguy hiểm, vậy mạt thế này còn cái gì mà hy vọng. Bất quá muốn họ cứ như vậy từ bỏ tánh mạng, vậy tuyệt đối cũng không có khả năng, họ chỉ biết càng thêm coi trọng sinh mệnh duy nhất này.

Tiếng kêu khóc ở nơi xa thỉnh thoảng truyền đến, Thích Thất ngơ ngác ngồi trong lều không biết làm gì, hiện tại họ ở là lều quân dụng thật lớn, cỡ một gian phòng bình thường, bên trong Hàn Triều để đầy gia cụ. Hàn Triều không bao giờ ủy khuất chính mình và người bên cạnh, ăn, mặc, ở, đi lại cũng hết sức thoải mái. Nghĩ tới, Hàn Triều và cô kỳ thật là như hai thế giới khác nhau, rất nhiều chuyện của anh cô không hiểu, cảm xúc của anh cô cũng không hiểu, cô không biết anh khi nào cao hứng, khi nào tức giận, tựa như vừa rồi cô cho rằng anh không giận, giây tiếp theo anh lại ném cô xuống xoay người rời đi...

"Phu nhân, cô ở đâu?"

Nghe được giọng Hải Đông Thanh ở cửa, Thích Thất hoàn hồn đứng dậy đi ra ngoài, cười: "Đông Thanh, các người đã trở lại? Hàn tổng đâu?" Hải Đông Thanh lúc Hàn Triều qua bên kia không lâu cũng đi theo qua, hiện tại Hải Đông Thanh đã trở lại, vậy Hàn Triều có phải hay không cũng đã trở lại?
Loading...


Hải Đông Thanh vẫn như cũ là bộ dáng trạch nam, tóc dài che khuất đôi mắt, phía dưới là cặp mắt kính dày nặng, che hết biểu tình trên mặt, thấy Thích Thất hỏi Hàn Triều, trên mặt anh cũng không có một tia biến hóa, thanh âm đều đều, nói: "Phu nhân, chủ tử nói anh ấy chưa trở về, cô chính mình ăn cơm trước đi."

Nụ cười cứng lại ở trên mặt, Thích Thất cúi đầu, tiễn Hải Đông Thanh đi, xoay người trở lại trong lều, Hàn Triều chưa bao giờ để cô ăn cơm một mình, cho dù có chuyện đi ra ngoài, đến giờ cơm anh cũng sẽ quay trở về cùng cô ăn xong mới đi tiếp. Cô không biết người sống sót bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì có thể làm vướng bận Hàn Triều, cô chỉ biết anh không ở đó, cô thứ gì cũng không muốn ăn...

Hàn Triều đích xác là bị người làm vướng chân không đi được, chỉ là, người vướng chân anh không phải người sống sót. Chuyện người sống sót đã sớm giải quyết xong, trên thực tế anh chỉ là đến xem náo nhiệt, sự tình người sống sót căn bản không cần anh tới giải quyết, vướng chân anh chính là người cùng đến Lôi Đồng Đồng. Lôi Đồng Đồng cùng anh đến lều người sống sót tụ tập, lúc đến ở đây cũng đã tụ tập thật nhiều người, Lôi Biểu, Hàn Tiến, Tần Triệt, Bạch Thi Thi đều ở đó, Lôi Đồng Đồng như kẹo mạch nha dán vào Hàn Triều, nếu không phải cố kỵ Tần Triệt có dị năng hệ tinh thần phát hiện ra manh mối, Hàn Triều đã hạ thôi miên đuổi cô ta đi.

Đám Hàn Tiến tra ra được, làm cho nhiều người bị biến thành thây ma là do muỗi, chuyện này thật làm người sống sót hoảng sợ, đúng lúc này có mấy người sống sót bị muỗi cắn lại tiếp tục thi hóa, "rống rống" kêu lên rồi hướng tới mọi người mà táp tới. Hàn Triều làm sao biết được Lôi Đồng Đồng được Lôi gia nuông chiều, trải qua nửa năm mạt thế còn không gặp qua bao nhiêu thây ma, Lôi Đồng Đồng nhìn thấy thây ma muốn cắn người, bị dọa đến "ngao ngao" khóc lớn lên, ngay cả khi nhìn thấy thây ma bị người chém chết cũng khóc một phen nước mũi một phen nước mắt, vốn dĩ cô ta thích khóc thì cứ khóc, không liên quan gì đến anh, nhưng tiền đề là cô ta đừng ôm cánh tay anh mà khóc.

Lôi Đồng Đồng thấy người bị thây ma cắn sợ tới mức hồn phi phách tán, xem Hàn Triều ở cạnh bên người mình trở thành cọng rơm cứu mạng, bắt chết không bỏ, ngay cả khi đám đông đã tản ra, đám người Lôi Biểu, Tần Triệt đến khuyên, Lôi Đồng Đồng vẫn như chết cứng, bắt chặt lấy cánh tay Hàn Triều, mặc cho người khác đẩy kéo lôi túm cô đều không buông ra. Hàn Triều không kiên nhẫn muốn quăng cô ra, nhưng bị Lôi Biểu khẩn cầu ngăn anh lại, nguyên nhân rằng trái tim Lôi Đồng Đồng có vấn đề, nếu tàn nhẫn bỏ cô ấy ra, Lôi Đồng Đồng tuyệt đối sẽ khóc chết ở chỗ này. Để lưu lại Hàn Triều, Lôi Biểu thậm chí còn hứa hẹn về sau Hàn Triều có chuyện, Lôi gia nhất định sẽ tận lực giúp đỡ, nghe đề nghị này Hàn Triều tâm động, lời hứa của Lôi gia là nhất ngôn cửu đỉnh, có lời hứa hẹn này, anh sẽ không cần cố kỵ các thế gia liên hợp chèn ép làm trở ngại Triều gia phát triển, có thể quang minh chính đại tập hợp lại Triều gia, vì thế Hàn Triều tìm một ghế dựa ngồi xuống, cống hiến ra cánh tay của mình, tùy tiện để Lôi Đồng Đồng ôm cánh tay mình mà khóc lên khóc xuống.

Nhưng Hàn Triều thật không nghĩ Lôi Đồng Đồng có thể khóc dai đến như vậy, ngẩng đầu nhìn sắc trời càng ngày càng tối, tinh thần lực phát ra thấy được Thích Thất ở trong lều đến phát ngốc, Hàn Triều nhăn mày lại, gọi Hải Đông Thanh tới, dặn dò đi nói cho Thích Thất tự mình ăn trước, nguyên bản Hàn Triều muốn Hải Đông Thanh nhắn cho Thích Thất chuẩn bị đồ ăn, anh trở về sẽ cùng ăn với cô, nhưng anh lại sợ bên này trì hoãn lâu hơn, Thích Thất không ăn gì mà cứ để bụng không chờ đợi, nhưng mà anh thấy Thích Thất có ăn, nhưng ăn còn không nhiều bằng con mèo...

Thấy cô buông đũa, thấy cô thở dài, thấy cô một mình một người súc vào một góc ở trên giường, trong ngực Hàn Triều nghẹn đau, vừa rồi anh không nên phát giận với cô, lại càng không nên để cô chờ đợi một mình ở trong lều, cô ấy từ trước tới giờ đều mơ hồ, anh không phải vẫn luôn biết như vậy hay sao, cô ấy mơ hồ như vậy, anh cố gắng chú ý hơn là được rồi...

......

Lúc Hàn Triều trở về, trời đã muốn sáng, Lôi Đồng Đồng rốt cuộc không chịu nổi khóc suốt một đêm đã hôn mê đi, thời khắc Lôi Đồng Đồng buông tay, Hàn Triều thật ghét bỏ mà ném đi áo khoác dính đầy nước mắt, xoay người vội vàng đi về lều, tuy rằng biết Thích Thất vẫn luôn ở đó, nhưng thời điểm nhìn thấy cô ngủ bình yên ở trên giường, Hàn Triều vẫn nhịn không được thở phào ra một cái.

Nghiêng người nằm xuống, đem cái người bé nhỏ đang ngủ mà vẫn cau mày ôm vào trong lòng ngực, người trong lòng ngực tự động tự phát tìm một vị trí thoải mái ngủ tiếp, thấy cô ỷ lại mình như vậy, Hàn Triều nắm chặt cánh tay, cúi đầu ngửi ngửi thanh khí ngọt ngào làm anh vô cùng an tâm, chậm rãi lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Khi Thích Thất bị đồng hồ sinh học đánh thức, cả người oa ở trong lòng ngực Hàn Triều, được anh ôm chặt, cô muốn bò dậy lại bị Hàn Triều kéo xuống, tiếp theo là trời đất quay cuồng bị anh gắt gao đè xuống, nghe thanh âm trầm trầm buồn ngủ lẩm bẩm: "Buồn ngủ quá, ngủ với anh thêm một lát."

Thích Thất quay đầu nhìn sắc trời, đẩy đẩy bả vai anh: "Trời không còn sớm, lại không dậy nổi, chốc lát có người tìm tới đây thì làm sao." Nơi này không phải chung cư không muốn gặp người thì không mở cửa, ở lều, cửa chỉ là một tầng vải bạt, có người xông tới thì thế nào, tuy nói bọn họ đều mặc quần áo đàng hoàng, nhưng nằm ở trên giường bị người nhìn thấy thì vẫn thật xấu hổ.

Hàn Triều hừ hừ trả lời hai tiếng, sau đó vẫn bất động đè trên người cô, Thích Thất bất đắc dĩ lại đẩy đẩy: "Mệt như vậy? Hôm qua trở về thật khuya sao?"

"Ừ, trời muốn gần sáng."

"Sự tình phiền toái đến như vậy sao? Thây ma muỗi lại khó chơi như vậy? Vậy anh ngủ thêm một lát, em không quấy rầy anh."

Thời khắc Thích Thất hỏi câu đó, cả người Hàn Triều cương cứng lên, khốn đốn, nhưng trong chớp mắt lại bình tĩnh trở lại: "Ừ, thật phiền toái." Lời nói ở đại não không suy nghĩ mà phun ra, tuy rằng cảm giác chuyện với Lôi Đồng Đồng là mình không làm sai, nhưng đối mặt với câu hỏi của Thích Thất, anh vẫn theo bản năng lựa chọn nói dối, Hàn Triều không muốn để cô biết anh đã làm gì, hai người hôm qua còn nháo thật nhiều, hiện tại nếu cô ấy biết được, khẳng định sẽ càng suy nghĩ lung tung.

Ngồi dậy ăn sáng cùng Thích Thất xong, sau đó bị cô đẩy đi nghỉ ngơi tiếp, Hàn Triều nằm trên giường nhìn Thích Thất cầm truyện tranh đọc thật vui vẻ, cơn buồn ngủ dần dần đánh úp lại, nặng nề ngủ...

"Chủ tử......" Giọng Hải Đông Thanh khó được mang theo một tia cảm xúc, kêu lên.

Hàn Triều nghe được thanh âm đột nhiên bừng tỉnh, giương mắt nhìn đến trên sô pha chỉ thấy quyển truyện tranh Thích Thất đã xem, người lại không biết đi nơi nào, mày anh nhăn lại, bất an không lý do chợt dâng lên.

"Chủ tử." Hải Đông Thanh thanh âm lại vang lên: "Chủ tử, phu nhân té xỉu......"

Hải Đông Thanh chỉ cảm thấy bên người giống như có một trận gió thổi qua, giương mắt nhìn, trên giường Hàn Triều đã sớm không có bóng người.

......

Đầy người vây quanh chỗ Thích Thất, người bên này rất nhiều, ngoại trừ những người sống sót linh tinh, còn lại toàn là người họ quen biết, đám người Hàn Tiến, Bạch Thi Thi, Lôi Biểu, Lôi Đồng Đồng. Thích Thất đã được đỡ ngồi lên trên ghế, nhưng vô luận người bốn phía làm như thế nào đều không cứu cô tỉnh lại được, Hàn Triều từ xa chạy lại, mày ninh chặt, đẩy đám người ra đi đến trước mặt cô, cúi người quơ quơ tay, hô lên: "Thất Thất, Thất Thất." Nhưng Thích Thất một tia muốn tỉnh lại đều không có.

Thấy Hàn Triều lại đây, Bạch Thi Thi giải thích: "Vốn dĩ chúng tôi ở bên này nói chuyện, không biết Thích Thất khi nào lại đây, chờ khi chúng tôi nghe được động tĩnh quay đầu lại thì thấy cô ấy té xỉu." Bạch Thi Thi không nói thật, kỳ thật cô đã sớm phát hiện Thích Thất ở phía sau, nhưng mà cô không thể nói như vậy cho Hàn Triều biết, không thể làm Hàn Triều hiểu lầm bọn họ, Hàn lão gia lần đầu tiên chỉ định cô làm việc, cô không thể làm mọi thứ trở nên lộn xộn.

Hàn Triều không hỏi lại cái gì, bế Thích Thất lên đi trở về lều, để cô lên giường, đắp chăn cho cô. Anh vừa dùng tinh thần lực kiểm tra, Thích Thất không bị thương, thân thể cũng không có vấn đề gì, anh nhẹ nhàng xoa xoa sợi tóc cô, đứng lên hỏi cạnh góc cửa: "Phu nhân vừa đi ra ngoài đã xảy ra chuyện gì, cô ấy đang ở trong lều, vì sao muốn đi ra ngoài?" Thích Thất sẽ không vô duyên vô cớ đi ra ngoài, anh ở trong phòng, Thích Thất càng sẽ không vô duyên vô cớ mà đi ra.