Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 139: Đãi Ngộ Khác Biệt




Thích Thất làm sao không rõ ý tứ Hàn Triều, anh tính toán từ bỏ mọi người ở nơi này, Hàn Triều có tinh thần lực che chắn, giữ được cho bọn họ ba người không bị thây ma quạ đen công kϊƈɦ thật nhẹ nhàng, nhưng tinh thần lực che chắn lại không bao trùm được suốt 3km đường xe. Hàn Triều bất luận như thế nào cũng sẽ không tuyển ở lại, nhưng mà kêu cô trơ mắt nhìn đoàn người biến mất, cô làm không được...

"Hàn Triều, anh cứu, cứu bọn họ được không......"

Nếu là những người khác thì thôi, cô có thể thuyết phục chính mình, cô không có năng lực to lớn như vậy, có thể có thể ích kỷ chỉ cần để ý bình an của mình, nhưng mà...

"Em biết anh có thể cứu bọn họ, anh cứu họ được không..."

Hàn Triều híp mắt đánh giá người trước mặt, nghe được cô đưa ra yêu cầu đặc biệt như thế thật ngoài ý muốn, Thích Thất không phải người không biết đúng mực, vì nguyên nhân gì mà cô ấy sẽ đưa ra yêu cầu như vậy... Không biết nhớ tới cái gì, Hàn Triều bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng, nói: "Được..."

Thích Thất ngoài ý muốn ngẩng đầu, cô không nghĩ Hàn Triều sẽ dễ dàng đáp ứng như vậy, anh có biết anh đáp ứng như vậy là gì? Anh ấy... có biết hay không cô yêu cầu anh làm một việc nguy hiểm cỡ nào...

Hàn Triều không nói gì tiếp với Thích Thất, muốn cứu những người này, anh phải có an bài khác. Hàn Triều thấp giọng nói chuyện với Hải Đông Thanh, đưa cho Hải Đông Thanh một bao đồ vật, xoay người phải đi, lại không nghĩ góc áo bị Thích Thất giữ chặt lại, anh bất đắc dĩ cười cười: "Đừng lo lắng, bọn họ sẽ không có việc gì." Nếu đã đáp ứng cô ấy, anh sẽ không làm bọn Lôi Biểu xảy ra chuyện.
Loading...

Nhéo nhéo ngón tay Thích Thất, Hàn Triều lại lần nữa muốn rời đi, nhưng góc áo vẫn bị Thích Thất lôi kéo như cũ, ánh mắt nhìn về phía Thích Thất......

Lúc này Thích Thất tràn đầy các loại cảm xúc ở trong lòng, bồi hồi, cảm động, ảo não, tự trách, áy náy...... Cuối cùng chỉ có thể nghẹn ngào đối Hàn Triều nói: "Hàn Triều, thực xin lỗi......"

Hàn Triều cười, duỗi tay xoa loạn mái tóc người trước mặt, sủng nịch nói: "Nha đầu ngốc, nói gì ngốc như vậy......"

......

Hàn Triều sở dĩ vội vã phải đi là để thay quần áo, anh không thể mặc tây trang đi sát thây ma quạ đen đi, đây cũng là lần đầu tiên Thích Thất thấy Hàn Triều mặc quân trang, một thân mê màu quân trang mặc trêи người Hàn Triều phá lệ thật khí phách, kiên nghị tiêu sái, Hàn Triều từ trong lều ra tới liền thấy Thích Thất nhìn mình chằm chằm không bỏ, khóe miệng gợi lên, duỗi tay ôm lấy cô, nhẹ giọng dặn dò.

Lúc này rốt cuộc phát hiện thây ma quạ đen đột kϊƈɦ, Tần Triệt cũng từ đoàn xe phía sau chạy tới, rống giận kêu người sống sót đều ra ngoài chống lại quạ. Hàn Triều thấy được, ngăn lại, lúc này Lôi Biểu cũng nghe được tin tức đã ra tới, hơn trăm người vây quanh bên người Hàn Triều và Tần Triệt. Tần Triệt bất mãn bị Hàn Triều ngăn lại, giận hô lớn: "Cậu ngăn tôi làm gì, thây ma quạ đen sắp vây tới, chạy nhanh đi kêu người sống sót lên, chống lại quạ..." Sau đó hô lên với người chung quanh: "Thất thần làm gì, mau đi nha!"

Mao Mao vẫn luôn phụ trách truyền lời, nghe được mệnh lệnh của Tần Triệt liền muốn chạy ra ngoài, Hàn Triều một tay giữ chặt cổ áo cậu ta lại: "Đi thông tri cho Quách Khải Xương, kêu anh ta mang dị năng giả thành phố D đến đây chống thây ma quạ đen, còn người sống sót bình thường để họ yên ổn ngồi trong xe không cho phép chạy loạn, nếu chạy ra ngoài phạm vi bảo hộ, sống chết ráng chịu."

Mặt Hàn Triều trầm xuống, khí tràng đã quá đủ, Mao Mao không tự giác liền tuân theo lời Hàn Triều nói mà đi làm, chạy ra hai bước chợt nghĩ ra có gì không đúng, dừng lại nhìn về phía Tần Triệt, lại bị Tần Triệt đánh một cái vào gáy: "Thất thần làm gì, còn không mau nghe theo mệnh lệnh Hàn đại úy." Tần Triệt hiện tại cũng biết việc mình định làm có bao nhiêu không ổn, kêu người sống sót ra chống lại thây ma quạ đen còn chưa đủ thêm phiền cho bọn họ hay sao, đến lúc đó chạy chạy kêu kêu, chỉ có thể làm cho bọn họ mệt mỏi giúp đỡ.

Hàn Triều quay đầu nhìn về phía mọi người, nhất nhất nhìn qua, lời nói như gió lạnh cảnh giác mọi người: "Tôi vừa mới nói, người sống sót chạy ra khỏi xe không thuộc phạm vi bảo hộ, nếu các người mềm lòng đi cứu, đó chính là đem chính mình, đồng đội, còn có mạng của tất cả người sống sót giao vào trong đám thây ma quạ đen, hiện tại đoàn xe 3km là phạm vi bảo hộ của các người, mạng của mọi người đều nằm trong tay các người..."

......

Con quạ thứ nhất bay đến, "vèo" một tiếng bị người đánh rớt, sau đó là con thứ hai, thứ ba... Hàng trăm hàng ngàn con bay tới hướng về phía con người, không trung đều bị quạ đen chiếm đầy, Quách Khải Xương mang dị năng giả đến cũng có vài trăm người, mọi người thủ một khu vực của mình, súng máy "lộc cộc, lộc cộc" không ngừng, bắn phá về hướng đàn quạ.

Đối phó quạ đen hữu hiệu nhất là hỏa công, Lôi Biểu có song hệ dị năng phong và hỏa, ngọn lửa theo sức gió xông thẳng đến chỗ đàn quạ, quạ bị lửa đốt cháy mà rơi xuống, người sống sót trong xe chỉ nghe "lạch cạch lạch cạch" như mưa rơi xuống, ai nấy áp sợ hãi xuống, ngồi trong xe không dám lộn xộn, những quân binh đó nói, ai muốn đi ra ngoài bị thây ma quạ đen cắn bị thương họ sẽ mặc kệ.

Tần Triệt dị năng là hệ tinh thần, chỉ có năng lực dò xét, lực công kϊƈɦ không có chút nào, anh cầm súng máy không ngừng nã vào đàn quạ, đạn liên thanh bắn ra, hơn nữa có dị năng giả kế bên phụ trợ công kϊƈɦ, thây ma quạ đen trong một hồi cũng không tiến vào được khu vực bọn họ thủ thật vững.

Địa phương Hàn Triều Thích Thất đứng càng không cần phải nói, tinh thần lực của Hàn Triều có tính công kϊƈɦ, đối phó thây ma quạ đen thật dễ dàng, Thích Thất còn lại cùng Tiểu Thước dị năng giả hệ băng hợp tác, thủy lực của Thích Thất quá yếu, lực công kϊƈɦ không cường, nhưng khi đánh về phía thây ma quạ đen lại thêm Tiểu Thước đóng băng vào sẽ được hiệu quả khá tốt.

Bọn họ bên này giết thây ma thật nhẹ nhàng, những địa phương khác lại không được dễ dàng như vậy, dị năng giả Quách Khải Xương mang đến năng lực so le không đồng đều, không có ý thức và kinh nghiệm hợp tác như thế nào, từng người chỉ lo quạ đen trước mặt thế nên làm cho quạ chen vào không ít chỗ trống, làm bị thương một số dị năng giả, những dị năng giả này vừa thi triển dị năng vừa tránh né, rời khỏi phạm vi mình đang bảo hộ. Thây ma quạ đen không có người ngăn cản, ngửi được hơi thở của người sống trêи xe, chúng lập tức nháo nhào đến "đang đang đang đang" mổ vào chiếc xe, người sống sót trong xe hoảng sợ hét chói tai, tiếng hét lại dẫn tới thêm nhiều quạ đen, đàn quạ bu vào trêи xe nhìn từ xa đen ngòm một mảng, nhìn không ra được chiếc xe bên dưới.

Binh lính gần đó đã quá mệt mỏi, không còn sức lực và biện pháp xua đuổi đám quạ, còn dị năng giả từ thành phố D nhìn đến quạ đen càng ngày càng nhiều đã hoảng sợ chạy trốn ra xa. Thây ma quạ đen chưa chiếm được tiện nghi gì từ bên này thấy dị năng giả chạy ra, theo bản năng một đám quạ cũng bay theo, cũng đúng lúc này, kiếng chiếc xe bị đàn quạ mổ rốt cuộc đã bị nứt ra như hoa văn mạng nhện.

Hơi thở người sống theo khe nứt thoát ra, thây ma quạ đen càng hưng phấn, "đang đang đang đang" mổ càng mạnh, khi con quạ đầu tiên mổ vỡ miếng kính, người sống sót trong xe rốt cuộc không nén được sợ hãi, thét chói tai mà tông cửa xe chạy ra. Binh lính gần đó có súng máy áp chế đám quạ đen đang bổ nhào vào người sống sót, người này thừa dịp chạy tới hướng Lôi Biểu, bọn họ trong xe đã sớm thấy được, thây ma quạ đen bên chỗ Lôi Biểu không con nào bổ xuống dưới được.

Một người lính đang áp chế số quạ đe dọa người đang chạy, nhưng do đó lại làm bại lộ chính mình, đám quạ lại hướng về mục tiêu người này mà mổ xuống, người lính muốn thấy liền bị quạ đen tấn công thì đúng lúc này, không biết từ đâu vụt ra một tia lửa đánh rơi đám quạ đang nhào xuống.

Những người sống sót khác thấy người vừa chạy ra được bình yên vô sự đi đến chỗ Lôi Biểu, cũng bắt đầu nháo xuống dưới hướng đến đó tìm kiếm bảo hộ, một tảng lớn hơi thở người sống xuất hiện làm cho đoàn quạ hưng phấn tru lên, đám quạ gần đó nghe tiếng tru nhanh chóng tụ tập về hướng đó, càng ngày càng nhiều thây ma quạ đen bay tới...

Hàn Triều vẫn chú ý đến tình huống khắp nơi, mày nhẹ nhàng nhăn lại, anh biết sẽ xuất hiện loại tình huống này, những người sống sót sao lại có thể yên lặng đợi ở trong xe, nhìn thấy càng ngày càng nhiều người trong xe chạy ra, binh lính gần đó không tiếc tới chính mình bị lộ ra dưới miệng quạ đen cũng muốn cứu người, Hàn Triều ấn xuống bộ đàm, liên lạc với người chưa hề thấy xuất hiện từ lúc đàn quạ tấn công Hải Đông Thanh, nói ra hai chữ "Bắt đầu!"

Lưỡi lửa không biết bắt đầu từ nơi nào, chỉ biết khi người sống sót chạy nháo nhào ra khỏi xe, binh lính yểm trợ không kịp, đám người Lôi Biểu rống giận kêu người sống sót trở về xe để tránh, lửa đã từ khắp các nơi bắn ra, theo đó lại có xăng phun ra, xăng phun lên không trung hướng tới mấy vạn thây ma quạ đen, quạ bị lửa xăng đốt cháy, rơi lộp bộp từ không trung xuống, từ xa xa nhìn lại giống như một trận mưa lửa. Người sống sót thét chói tai, kêu khóc né tránh, đám người Lôi Biểu cũng ngừng động tác, bọn họ không cần làm gì nữa, bởi vì thây ma quạ đen lúc này đã sớm không bảo toàn được bản thân nên không tiếp tục đi tập kϊƈɦ con người. Nhưng thật mau, đoàn người liền phát hiện họ đã thả lỏng quá sớm, lửa rơi xuống đã bén vào đoàn xe dài 3km, họ phải phòng ngừa lửa cháy vào người sống sót, cả đám dẫn dắt nhau đi đến khu vực an toàn...

Suốt 3km bốc cháy thành một biển lửa, đám người Lôi Biểu và người sống sót đứng xa xa nhìn thế lửa bùng cháy, ô tô nổ mạnh, xe và vật tư của họ, cả đám thây ma quạ đen đều bị lửa lớn đốt thành tro, đáng ăn mừng chính là, ngoại trừ mấy dị năng giả chạy ra xa bị thây ma quạ đen ăn chỉ còn xương cốt, còn lại quân lính và người sống sót không ai tử vong.

Lửa vẫn còn tiếp tục cháy, nhưng không ai chú ý lửa lớn kỳ thật vẫn luôn bị khống chế trong một phạm vi nhất định, không hướng ra xa hơn, đồng dạng họ cũng không phát hiện toàn quân thây ma quạ đen đều bị hủy diệt, không con nào thoát ra được...

Đi trêи quốc lộ uốn lượn, Tần Triệt dưới ánh mặt trời chói chang mà oán giận Hàn Triều: "Tôi nói Hàn nhị thiếu, cậu nói Hải Đông Thanh đốt lửa là đốt ngay, sao không nói một tiếng để tôi đem xe đi chỗ khác rồi hãy đốt, hiện tại thật tốt quá, mọi người không ai có xe để ngồi."

"Là anh không có chỗ ngồi, không phải tôi." Hàn Triều ngẩng đầu nhìn mặt trời chói lọi, kéo kéo cái dù che nắng trêи đỉnh xe: "Ngay cả kêu anh lái xe đi chỗ khác cũng vô dụng, xăng phun vào đám quạ là từ nơi nào tới, xe không xăng thì anh chạy như thế nào?"

Tần Triệt bị Hàn Triều nói nghẹn lại, trầm mặc, nhìn Hàn Triều ngồi trêи xe ba bánh lảo đảo lắc lư như địa chủ, khóe miệng muốn trổ bông. Anh không rõ, trong không gian Hàn Triều vì sao luôn có đủ thứ đồ vật hiếm lạ cổ quái, loại xe ba bánh ngắm cảnh này lưu làm gì... Thôi được, hiện tại xem như là rất hữu dụng, nhưng mà...

"Hàn nhị thiếu nha, ngài lão nhân gia thật ra cũng nên cho tôi chiếc xe đạp đi, sao chỉ cấp cho Hải Đông Thanh và Lôi Biểu, cậu có phải đãi ngộ quá thiên vị hay không..."