- Không phải cô nói tìm ta có chuyện sao.
A Kiều hỏi vậy mới khiến tôi nhớ đến vẫn đề của mình:
- À cô có biết ai tên là Âu Thần không.
Tôi vừa nói xong sắc mặt cô ấy dần trở nên trắng bệch, mắt nhìn xung quanh như sợ có ai đó nghe thấy:
- Suỵt...nói bé thôi cô không biết cái tên Âu Thần chính là một điều cấm kị sao. Ta nghe nói mẫu phi của hắn là Thi phi, người mà năm đó hoàng đế hết mực sủng ái. Đến ngay cả vị trí thái tử cũng ngầm là dành cho hắn nhưng không biết vì sao trong một đêm mưa Thi Phi bị giết. Mà lúc đấy trong tay hắn còn cầm một con dao, Hoàng đế vừa hay thì đến nhìn thấy cảnh này thì vô cùng tức giận định giết hắn may mà có thái hậu ngăn cản nên chỉ giam hắn vào mật thất không cho ra ngoài tính đến nay cũng được mười năm rồi.
- Nhưng sao cô lại hỏi chuyện này.
Tôi còn đang sững sờ vì bản thân đã quên mất một dấu mốc quan trọng trong truyện nên chỉ đành trả lời qua loa:
- Thật ra ta nghe người ta nói nên có chút tò mò ấy mà. Thôi cũng muộn rồi ta về phòng trước đây, cô ngủ sớm đi tránh ảnh hưởng đến thai nhi.
- Ừm.
Vừa về phòng tôi liền sắp xếp lại nội dung trong câu truyện mà tôi còn nhớ. Âu Thần là ngũ hoàng tử của Thịnh quốc đệ đệ cùng cha khác mẹ của tam hoàng tử Âu Nguyên. Nếu nói Bạch Ngọc Khuê là nữ phản diện thì Âu Thần chính là nam phản diện của truyện. Sau khi biết được sự thật rằng Thi phi không phải do hắn giết mà nguyên nhân vì sao thì tác giả của truyện cũng không có đề cập đến. Hoàng đế vô cùng hối hận liền sai người thả hắn ra. Nhưng sau bao nhiêu năm bị người đời chỉ trích sao có thể dễ dàng chấp nhận lời tha thứ dễ dàng được. Dù vậy nhưng Hoàng thượng vẫn luôn tìm cách bù đắp cho hắn chỉ là Âu Thần vẫn luôn lạnh nhạt. Nhưng từ khi gặp nữ chính, người đã soi sáng cuộc đời hắn khiến hắn thoát ra khỏi vũng lầy kia, dần dần liền động tâm. Từ đây những tham vọng về quyền lực mới trỗi dậy. Chắc vì thế mà nguyên chủ chính là con mồi để hắn tiếp cận cũng như giải quyết cả phủ tướng quân để lấy lòng người thương.
Khoảng một năm sau sự thật mới được mang ra ánh sáng thế nên mình vẫn còn cơ hội để tránh khỏi kết cục này. Nghĩ vậy tôi liền lên giường ngủ.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy sớm tập thể dục dù ở đây đã được một tháng nhưng không có gì để giải trí khiến tôi có chút nhàm chán.
Bỗng từ xa, một tiểu nha hoàn chạy đến, thấy tôi liền kéo đi:
- An Vân thì ra cô ở đây, nhanh lên A Kiều cô ấy...
Vừa nghe thấy A Kiều trong lòng tôi bỗng nổi lên một dự cảm xấu:
- Cô ấy bị làm sao...cô nói nhanh đi.
- Ta cũng không biết nói sao nữa, thôi cô cứ đi theo ta đi.
Vừa nói xong tôi liền chạy theo nha hoàn kia. Chẳng lẽ nào vụ hôm qua bị lộ ra ngoài. Càng nghĩ tôi càng thấy sợ, bước chân cũng nhanh hơn.
Bước vào đại sảnh A Kiều đang quỳ trên mặt đất, gương mặt trắng bệch có lẽ cô ấy đang rất sợ. Lúc này tôi mới để ý trong phòng không chỉ có Bạch Ngọc Khuê, đại phu nhân còn có lão phu nhân đang ngồi trên ghế chủ vị cùng nhiều gia nhân khác.
- Ngươi tên là A Kiều.
Nghe thấy tên mình bị gọi A Kiều liền giật mình, giọng nói run rẩy:
- Dạ...dạ phải.
- Ta nghe nói ngươi có thai, không biết cái thai này là của ai.
Lão phu nhân tuy nói nhỏ nhẹ nhưng đầy phần nghiêm nghị.
- Là của...
- Là của nô tài thưa lão phu nhân.
Một dáng người cao lớn bước vào, nam nhân này khoảng hai hai, hai ba tuổi gương mặt đĩnh đạc, hiền lành. A Kiều vừa thấy người này liền kích động, quản gia thấy người vừa vào là con mình liền chạy ra tát một cái:
- Nghịch tử ngươi đang nói cái gì vậy, đây không phải là chuyện đùa đâu.
Nói rồi liền quay ra chỗ lão phu nhân:
- Lão phu nhân, tên nghịch tử này còn nhỏ nên chỉ nói đ...
- Cha cái thai này là của con, con không thể rũ bỏ trách nhiệm được.
- Ngươi...
Giongj nói thập phần hổn hển hiển nhiên là tức giận không ít. Người luôn im lặng nãy giờ là đại phu nhân bỗng dưng lên tiếng:
- Mẫu thân, con thấy hai đứa nhỏ này cũng là thật lòng thích nhau hay là cứ tác thành cho bọn chúng đi.
- Đúng vậy tổ mẫu, cứ thành toàn cho họ đi, kẻo truyền ra ngoài lại không hay.
Bạch Ngọc Khuê kéo tay lão phu nhân, giọng nói nũng nịu. Lúc này tôi mới thấy cô ấy dễ thương hơn nhiều so với nguyên tác, có lẽ vì đã cầu tình cho A Kiều.
- Được rồi, ông quản gia à ngươi cũng đừng có khắt khe quá. Dù đứa nhỏ kia thân thế không được tốt cho lắm nhưng nó lại mang huyết mạch nhà ngươi, thôi thì cứ tác thành cho bọn họ đi.
Dù quản gia trông lòng không đồng ý nhưng lời của lão phu nhân vừa nói ra chẳng lẽ ông không nghe theo, vì vậy đành phải chấp thuận.
- Vâng lão phu nhân.
Hai người đang quỳ dưới đất nghe vậy liền nhìn nhau mỉm cười, trong mắt ánh lên sự hạnh phúc. Tôi có chút hâm mộ, cuối cùng thì sự lo lắng trong lòng tôi cũng hết. Hai người liền dập đầu tạ ơn lão phu nhân, thế là trong phủ lại có thêm một niềm vui.
oOo
Từ sau vụ A Kiều có thai, thì còn hơn một tháng nữa là họ tổ chức hôn lễ. Vì vậy mà cô ấy không cần phải làm việc.
Bỗng một ngày tôi được Bạch Ngọc Khuê gọi vào phòng, mỗi lần gặp mặt tôi đều thấy kinh diễm vì nhan sắc càng lên hương của cô ấy, thái độ cũng dần thu liễm khiến cả người cô ấy dần trở nên dịu dàng.
- Nô tì tham kiến đại tiểu thư.
Bạch Ngọc Khuê nhìn tôi một lượt rồi nói:
- Đứng lên đi.
- Hiện tại ta đang thiếu một nha hoàn nhị đẳng, mà ta thấy ngươi cũng chăm chỉ. Không biết ý ngươi thế nào.
Vừa nói tay liền cầm tách trà, nhẹ nhàng đặt lên miệng. Tôi ngạc nhiên trong giây lát rồi ý thức được vấn đề liền quỳ xuống.
- Nô tì xin nghe theo tiểu thư.
- Được rồi, ta cũng hơi mệt, ngươi lui xuống trước đi. Tí sẽ có nha hoàn đưa y phục cho ngươi.
- Vâng.
Tôi liền lui ra ngoài, vừa đi được một đoạn thì có người gọi tên mình tôi liền quay lại, hóa ra là Ngọc Bích:
- Có chuyện gì sao.
- Cô cầm lấy cái này rồi ra phủ mua một ít bánh quế hoa, tiểu thư muốn ăn. Nhớ đi nhanh lên.
- Ừm, ta biết rồi.
Nói xong Ngọc Bích liền đi về phòng, tôi nhìn xuống bịch hầu bao mà cô ấy đưa quả nhiên là rất nặng. Không nghĩ nhiều tôi liền ra phủ, khung cảnh ở ngoài nhộn nhịp hơn rất nhiều.
- Tránh ra...
Một tiếng hét của ai đó vang lên, theo đó là tiếng vó ngựa đạp trên mặt đất. Ai nấy đều sợ hãi tránh đường, còn tôi thì đứng một bên nhìn cảnh tượng vừa rồi. Đó là một đoàn người đang hộ tống một chiếc kiệu màu xanh nhạt, hoa văn trên chiếc xe ngựa đó nhìn rất lạ. Nó toát lên sự quyền quý hẳn là người trong xe cũng không phải tầm thường.
Bỗng một làn gió thổi qua khiến màn che bị mở ra, một nam nhân nhìn còn rất trẻ nhưng chỉ nhìn được nửa bên mặt của hắn. Dù vậy nhưng vẫn khiến mọi người phải kinh diễm vì nhan sắc của y đến tôi cũng vậy, thật sự không có từ nào để hình dung được.
- Nghe gì chưa, hôm nay chính là ngày mà An thế tử trở về sau tám năm ở Hòa miếu tự, hẳn là An Thành Vương rất vui mừng.
- Ừ, ta còn nghe nói vì việc này mà vương phủ mở tiệc rất to đến ngay cả bách tính như chúng ta cũng được mời.
Hai người phụ nữ nói chuyện rôm rả vừa đi vừa cười, thì ra người ngồi trong kiệu là An thế tử Âu Sở Kỳ. Trong nguyên tác Âu Sở Kỳ là một người kỳ lạ, không hám mê nữ sác hẳn là do ở trong chùa từ nhỏ. Và cũng là một trong số nam chủ có địa vị cao sau này. Người cũng góp phần một phần vào việc hủy cả một phủ tướng quân. Vậy là...cốt truyện cũng bắt đầu rồi.