Lúc này tôi mới nhìn đến y phục của Bạch Tử Duệ, chiếc áo ngoài bị rách một bên, hơn nữa vết bẩn vẫn còn. Dường như y vẫn chưa kịp thay ra, trông còn thảm hại hơn lúc đầu. Nhưng tại sao Âu Thần lại xuất hiện trong đó chứ, chẳng phải là nên ở trên đại sảnh sao.
- Thiếu gia, bộ dạng này của người có chút...
Bạch Tử Duệ hừ lạnh dường như chuyện vừa rồi khiến y tức giận không nhẹ, lạnh giọng nói:
- Ta sẽ quay trở về phủ trước, ngươi cứ nói ta trên người không tiện nếu mẫu thân có hỏi.
- Vâng.
Vừa dứt lời thì Bạch Tử Duệ phất tay áo rời đi. Nhưng nếu y trở về rồi thì tí tôi đi về kiểu gì, vội hét lớn:
- Thiếu gia, còn nô tì...thì sao.
Bóng của Bạch Tử Duệ đã khuất dần, hẳn là vẫn chưa nghe thấy tôi nói gì, nhận ra chỗ này cách căn phòng kia không xa, tôi vội bỏ đi. Dù sao bây giờ cũng không còn cách nào thôi thì theo Bạch Ngọc Khuê về vậy.
Trở lại đại sảnh, tôi nhìn quanh bên nữ quyến, những đóa hoa thơm, cao quý này thật sự có chút chói mắt. Nhận ra phía đằng xa, Bạch Ngọc Khuê đang trò chuyện với một vị tiểu thư khác, trông hai người họ rất thân thiết vì vậy tôi liền đi đến. Tại sao tôi có thể nhận ra được ngay như vậy bởi dung mạo ấy cũng quá nổi bật đi, tuy đã thu liễm lại tinh quang nhưng vẫn chẳng thể áp nổi sự xinh đẹp cùng cốt khí kiêu ngạo trong mình.
Tôi từ từ bước lại gần, Ngọc Bích đứng đằng sau trông thấy tôi liền gằn giọng nói:
- An Vân sao cô lại ở đây, không phải cô đang theo nhị thiếu gia sao.
- Ta...ngài ấy trở về trước rồi.
Nghe thấy động tĩnh phía sau Bạch Ngọc Khuê liền quay người lại, hỏi:
- Nhị ca ta sao lại trở về rồi, không phải bữa tiệc vẫn chưa kết thúc sao.
Tôi vội tiến lại gần, ghé sát vào tai của Bạch Ngọc Khuê nói nhỏ những sự việc ban nãy, duy chỉ có chuyện trong căn phòng kia là tôi không có nói ra. Dù sao đó cũng là danh dự của một người nam tử mà. Sắc mặt của Bạch Ngọc Khuê dần biến đen khi tôi nói xong nhưng sau đó cũng không đáp, ánh mắt khó chịu nhìn về phía tì nữ ban nãy.
- Được rồi, tí ngươi theo ta trở về.
- Vâng.
Đứng cạnh Ngọc Bích gương mặt cô ấy lúc này lạnh tanh, chẳng lấy một chút vui vẻ, cũng phải thôi dù sao tôi cũng không thân thiết với cô ấy cho lắm. Ánh mắt không tự chủ mà nhìn xuống vị tiểu thư trước mặt, dung mạo thanh tú, có nét trầm tĩnh hơn là diễm lệ, đứng cạnh Bạch Ngọc Khuê đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.
- Nhã tỷ tỷ, tỷ thấy nhị ca của muội thế nào.
Bạch Ngọc Khuê hơi mỉm cười ánh mắt chăm chú nhìn về phía Âu Nhã như chờ đợi câu trả lời. Ánh mắt tôi không khỏi nhìn nàng ấy vài lần. Vậy ra đây chính là vị khuê mật của nữ phụ trong truyền thuyết đó sao, đúng thật là không phải tầm thường mà. Gương mặt của Âu Nhã bỗng đỏ lên khi nghe được câu hỏi của Bạch Ngọc Khuê, giọng điệu ấp úng, hai tay vân vê chiếc khăn lụa trong tay:
- Bạch nhị công tử đương nhiên tốt, là tài tử kinh thành hơn nữa còn đối xử với mọi người rất dịu dàng, là người tình trong mộng của nhiều cô nương đương nhiên ta chẳng có chỗ nào chê rồi.
- Vậy tỷ thấy sao khi trở thành vị hôn thê của huynh ấy.
Bạch Ngọc Khuê nửa đùa nửa thật, ánh mắt mang theo ý cười, thu hết mọi biểu cảm của nàng ấy vào mắt. Về phần Âu Nhã, gương mặt lúc này đã đỏ đến độ có thể nhỏ ra máu. Ánh mắt hoang mang tột độ:
- Ngọc Khuê muội đang nói gì vậy, ta...ta đừng để mọi người nghe thấy sẽ không hay đâu.
Bạch Tử Duệ mà ở chỗ này không biết y sẽ xử lí như thế nào, dù sao trong nguyên tác Âu Nhã thật sự có tình cảm nam nữ với y, nhưng rất tiếc trong lòng y chỉ có mỗi nữ chủ, cho nên đã từ chối Âu Nhã, cũng giống như huynh ruột của mình Âu Nhã là thê tử hụt của Bạch Tử Duệ. Không phải Âu Nhã không tốt mà là nàng ấy quá hiểu chuyện đến đáng thương, mặc dù sau này bị người mình yêu từ chối nàng ấy chỉ biết tự an ủi bản thân nhưng cũng không gây tổn thương đến nữ chủ, cho nên cuộc sống sau này trôi qua cũng là một mạt bình yên.
- Muội đùa tỷ thôi, nhưng mà muội cũng mong sau này tỷ sẽ trở này chị dâu của muội, đến lúc đó hai nhà ta thân thiết càng trở nên thân hơn.
Âu Nhã không đáp nhưng biểu hiện có chút ngại ngùng. Bỗng một lực mạnh hích vào cánh tay tôi khiến tôi lùi ra phía đằng sau một bước, Ngọc Bích liếc nhìn một cách không mấy thiện cảm nói nhỏ:
- Đừng có thất lễ, không nên nhìn chằm chằm vào Âu tiểu thư như vậy.
Tôi cúi đầu hối lỗi:
- Ta biết rồi.
Bữa tiệc dần trôi qua một cách tẻ nhạt, sau khi vũ khúc của Hạ Diệu Âm kết thúc. Ai nấy cũng đã nhuốm sự mệt mỏi, dần kết thúc khi Hoàng đế rời đi. Tôi đi theo Ngọc Bích và Bạch Ngọc Khuê trở về, chiếc xe ngựa đã đứng chờ sẵn ở cổng, có lẽ do ban nãy bị thương ở chân cho nên lúc này bước chân có chút chậm hơn so với bọn họ. Tưởng chừng như một ngày sẽ kết thúc trong sự yên ả, bỗng một thế lực kéo mạnh tôi vào phía sau bức tường cách chỗ xe ngựa chỉ còn vài bước. Do là ban đêm, hơn hết xung quanh những ngọn đèn đã dần tắt, cho nên lúc này tôi có chút bối rối cùng sợ hãi, định hét lớn thì bị cánh tay mạnh mẽ bịt chặt. Cảnh tượng này cũng quen thuộc quá đi, chưa để tôi kịp nhận thức được sự nguy hiểm của bản thân hiện tại thì đã bị hắn lôi đi một lần nữa, tôi sợ đến độ chân tay có chút bủn rụn không chịu không chế mà ngã xuống đất.
Lúc này quang cảnh có phần quang đãng hơn, ánh sáng yếu ớt rọi xuống gương mặt người đối diện. Dung mạo tuyệt mĩ cùng nốt ruồi son chính là điểm nhấn khiến người khác không thể quên. Âu Thần một tay kéo tôi một tay dùng thanh gươm chĩa thẳng vào họng, ánh mắt không mang theo một tia độ ấm, giống như tôi đứng trước mặt hắn chỉ là cọng cỏ không có sức chống trả. Tôi nhìn xuống thanh kiếm trước mặt, giọng điệu ấp úng:
- Ngũ hoàng tử người làm gì vậy, nô tì lá gan nhỏ không chịu được sự kích động mạnh như vậy đâu.
- Bớt nói năng hàm hồ, chuyện vừa rồi ngươi đã trông thấy gì rồi.
- Nô tì chưa thấy gì cả, có thể thề với trời.
Vừa nói tôi vừa chĩa tay lên trời như để làm chứng, dù sao thời cổ đại người ta cũng có chút kiêng kị với những lời thề thốt. Thấy Âu Thần vẫn chưa bớt nghi ngờ, tôi lúc này chỉ có thể trông chờ vào số mệnh. Mặc dù chuyện hai người họ thoát y trong phòng thay đồ cũng có gì lớn lao đâu. Đi trước thời đại trở thành một cặp vượt lên mọi định kiến của xã hội không phải rất tốt sao. Tuy là vậy nhưng tôi vẫn không nói ra, nếu thật sự nói những điều trong lòng có khi tôi về chầu ông bà sớm mất.
Mũi kiếm đang chĩa vào họng tôi từ từ buông xuống, cổ tay bị hắn bóp đến đỏ ửng hiện lên những vết hằn. Âu Thần ánh mắt có phần khinh thường nhìn về phía tôi, nói:
- Coi như ta tin ngươi một lần, nhưng nếu đến tai của những kẻ khác thì đừng trách đao kiếm vô tình.
Giọng nói đầy đe dọa cùng lưỡi kiếm sắc bén kia khiến tôi không dám phản kháng chỉ đành gật đầu lia lịa. Đợi đến khi hắn rời đi, tôi mới dần hồi phục lại tinh thần, chấn áp được cơn hoảng loạn trong lòng nhưng nước mắt lại không tự chủ mà lăn dài trên má. Lần này thật sự cảm nhận được cái chết rồi, có lẽ tôi nên an phận ở trong phủ thì tốt hơn, đến những nơi như này có khi “lúc đi hết mình lúc về mất mạng” thì toi.