Xuyên Sách Trở Thành Nha Hoàn

Chương 28




Tôi theo ánh mắt của Bạch Tử Kiệt mà nhìn về hướng của những vị tiểu thư quyền quý. Ánh mắt hắn dường như đang nhìn Hàn Yên, vị cô nương hồi chiều tôi mới gặp, gương mặt rạng rỡ, y phục đỏ rực nổi bật giữa những vị tiểu thư khác. Không đoan trang, dịu dàng nhưng nàng ấy lại có một sức hút rất lạ, hẳn đó là sự thoải mái, hồn nhiên trong mắt Hàn Yên.

Thì ra nàng ấy là người trong lòng của Bạch Tử Kiệt, vậy cô nương bí ẩn trong truyện chính là Hàn Yên sao. Nhìn kiểu gì cũng thấy có khả năng. Đương lúc suy nghĩ thì cánh tay của Hàn Tử Lam bỗng chạm nhẹ vào người tôi, giọng điệu lười biếng hỏi:

- Ngươi đang nhìn gì mà chăm chú vậy.

- Muội muội ngài a.

Hàn Tử Lam đang uống một ngụm trà thì bị lời nói của tôi mà phun trào. Ho lên sặc sụa. Tôi thấy vậy vội vỗ lưng hắn.

- Ngài uống từ từ thôi, có ai cướp đâu mà sợ.

Hàn Tử Lam lấy trong ngực áo ra một chiếc khăn tay, lau đi những giọt trà dính trên áo, vội nói:

- Ngươi nhìn muội muội ta làm gì.

- Hàn tiểu thư đẹp nên nô tì nhìn.

Không biết hắn có phải có chứng sợ muội muội không mà khi tôi nói lời nào, hắn liền dùng khăn tay lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên trán. Gượng cười đáp:. ngôn tình hoàn

- Vậy sao.

Bạch Tử Duệ thì chỉ ngồi im không lên tiếng, một thân bạch y đang không ngừng nhìn về phía Bạch Tử Kiệt, ánh mắt thản nhiên cùng soi xét. Lúc này Bạch Tử Kiệt bỗng đứng dậy trước sự ngỡ ngàng của mọi người, hai tay như định lấy thanh kiếm nhưng bắt được chỉ là một mảnh hư không. Nhớ lại lúc vào cung không được mang theo vũ khí nên hắn chỉ đành phất tay áo bỏ đi. Hàn Tử Lam ngồi một bên làu bàu:

- Hắn ta đúng là tên mặt lạnh mà, huynh đệ ngồi đây không thèm chào hỏi một tiếng.

Tôi bất giác nhìn theo hướng Bạch Tử Kiệt rời đi. Tiếng của Hoàng hậu lúc này bỗng vang lên khiến tôi dời mắt, tư thái cao quý như mẫu đơn, ánh mắt nhìn xung quanh:

- Hôm nay quả nhiên là ngày vui, Ngũ hoàng tử cuối cùng cũng có thể tham gia những buổi tiệc như này rồi.

Lời nói vừa thốt ra khiến bầu không khí rơi vào trầm mặc, khó xử. Bởi ai mà không biết Âu Thần chính vì chuyện năm xưa của mẫu thân hắn mà bị nhốt vào ngục tối, nay lại bị chính Hoàng hậu nói ra quả nhiên vẫn là chuyện nực cười nhất thế gian. Sắc mặt Hoàng thượng bỗng trầm xuống, ánh mắt không vui nhìn về phía Hoàng hậu nhưng bà ta lại không để ý chỉ dõi mắt nhìn xuống biểu hiện của tất cả mọi người bên dưới một cách hưởng thụ.

Dù đây chỉ là chuyện cá nhân của Hoàng hậu và Thi phi năm xưa nhưng đến bây giờ trong lòng bà ấy dường như vẫn còn khúc mắc. Thân là Hoàng hậu một nước phải giữ gìn phẩm đức, hiền hậu, rộng lượng dù không muốn nhưng vẫn là bị những điều này ràng buộc. Mà Thi phi chính là mỗi đe dọa lớn nhất của bà ta lúc bấy giờ. Nếu là lúc trước vinh sủng của Thi phi chính là ngang với địa vị của Hoàng hậu, đôi lúc bà ta chính là đang sợ hãi địa vị của mình đang bị lung lay, không có phu quân yêu thương nên bà ta chỉ có thể ra sức củng cố địa vị.

Những chuyện này là những điều có trong truyện, nếu không phải là cái tên Âu Thần gợi nhắc trong trí nhớ, có khi mọi chuyện tôi vẫn là quên hết. Đúng là kiếp chung chồng, kẻ đắp chăn bông, kẻ lạnh lùng. Đôi khi con người ta không có ác chỉ là do số phận đẩy đưa dồn họ vào con đường này mà thôi. Tôi nhìn về phía Hoàng hậu, trong mắt là bà ta lúc này chỉ là sự bình thản giống như bản thân chính là người thắng cuộc, có lẽ càng như vậy càng thấy được sự cô độc trong ánh mắt.

Âu Thần nghe vậy nhưng vẫn lạnh lùng, giống như những điều vừa rồi không phải đang nói đến hắn khiến Hoàng hậu không khỏi tức tối. Bỗng tiếng của Bạch Tử Duệ vang vọng bên tai tôi, khiến tôi dần thu lại ánh mắt, y nhẹ giọng nói:

- Ngươi ra ngoài xe lấy cho ta một bộ y phục khác vào đây, trang phục ta bẩn rồi.

Tôi vội nhìn xuống thì thấy một bên áo đã bị rượu đổ lên, bên cạnh là một tiểu nha hoàn đang không ngừng xin lỗi, Bạch Tử Duệ phất tay, may là chuyện này những người xung quanh không mấy để ý nên động tĩnh cũng không quá lớn để khiến người ngồi trên cao kia chú ý tới. Tôi vội gật đầu rồi rời đi.

Xuyên qua dãy hành lang, những bóng vậy đèn sáng rực ngày càng xa tầm mắt, chỉ có một vài nha hoàn đi lại xung quanh để bưng bê thức ăn cùng một vài đám lính tuần tra.

Càng xa dần thì tiếng nói càng nhỏ lại cuối cùng chỉ còn lại tôi đi trên con đường khúc khỉu này. Không biết hoàng cũng có phải đang tiết kiệm dầu hay không mà tôi đi được một đoạn đã chẳng thấy đèn đâu nữa, chỉ có ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng là soi đường cho tôi thôi.

Có lẽ vậy mà lúc này tôi...lạc đường rồi. Tôi không biết bản thân đang đứng ở đâu nữa, chỗ này có một hồ nước nhỏ, xung quanh chỉ có những bụi cỏ cao lớn, tôi cố nhìn xung quanh thì một tiếng nói ở đằng xa khiến tôi giật mình. Tiếng nói ấy càng ngày càng gần khiến tôi hoảng loạn vội núp sau bụi cây gần đó. Hai bóng dáng mờ ảo đứng trước hồ nước, ánh trăng rọi xuống mặt hồ phản chiếu hai bóng hình. Tôi ngạc nhiên nhận ra đó không ai khác chính là Bạch Tử Kiệt và...nữ chính Hạ Diệu Âm. Cô nam quả nữ sao lại ở chỗ này chứ, bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì.

- Tử Kiệt, huynh dạo này có ổn không.

Hạ Diệu Âm ấp úng nói, ánh mắt ngượng ngùng nhìn lên nhưng thái độ của Bạch Tử Kiệt khiến nàng ấy dần trở nên thất vọng.

- Chuyện này cùng không cần Hạ tiểu thư để tâm đến.

Hạ Diệu Âm nghe vậy nước mắt lưng tròng, quả nhiên người đẹp thì làm gì cũng đẹp, chỉ khóc thôi cũng khiến người khác không đành lòng.

- Huynh nghe ta giải thích, chuyện hôm đó...

- Hạ tiểu thư không cần nói ta đều hiểu, hai chúng ta vẫn nên nói đến đây thôi, đừng để người khác nhìn thấy có khi lại bàn tán những điều không hay, tránh làm tổn hại đến danh dự của hai chúng ta.

Hạ Diệu Âm cắn môi, hai tay bấu chặt vào vạt áo như đang cố kiềm chế. Tôi núp đằng sau bụi cây chứng kiến mà không khỏi ngỡ ngàng, tiếng của Bạch Tử Kiệt một lần nữa vang lên trong sự im lặng của không gian.

- Ta xin cáo lui trước.

Chưa kịp bước đi, thì Hạ Diệu Âm đã ồm chầm lấy Bạch Tử Kiệt, khiến hắn chưa kịp định thần lại vội đẩy người trong lòng ra, giọng nói hơi chút tức giận:

- Hạ tiểu thư, người vẫn nên tự trọng chút đi.

- Tử Kiệt huynh vẫn là không tin ta.

Tiếng của Hạ Diệu Âm nhỏ dần, cơ thể nhỏ bé hơi run rẩy khiến Bạch Tử Kiệt cuối cùng cũng phá bỏ lớp vỏ bọc bên ngoài vội bước lại gần ôm chầm lấy người trước mặt. Tôi trợn mắt ngạc nhiên, hai người...hai người bọn họ rốt cuộc là gì của nhau vậy. Có lẽ do không để ý mà dưới chân mà tôi đạp phải cành cây khô gần đó, phát ra tiếng "cạch" trong màn đêm tĩnh mịch. Tôi lo lắng vội lùi ra đằng sau, hai người kia dường như cũng nghe thấy vội buông nhau ra, Bạch Tử Kiệt trầm giọng lên tiếng:

- Là ai.

Đương lúc tôi còn đang khó xử, thì một con mèo không biết ở chỗ nào vội nhảy lên khiến Bạch Tử Kiệt dừng chân không tiến về phía chỗ tôi đang đứng nữa. Tôi thở ra một cách nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp bình tĩnh thì một bóng đen bỗng đứng sau lưng tôi khiến tôi giật mình hét toáng lên. Nhưng bàn tay của hắn đã nhanh hơn miệng tôi, vội bịt chặt lại trước khi tôi chưa kịp làm gì.