Vừa trở về phòng, tôi liền thở phào một cách nhẹ nhõm. May mà mình chạy nhanh hẳn là thằng nhóc đó vẫn chưa nhớ mặt mình đâu. Tôi tự an ủi bản thân, bước đến cạnh bàn rót một cốc nước, nước trà mát lạnh như xóa đi cái mệt mỏi vừa rồi. Tay đỡ trán suy nghĩ, Âu Dạ Minh dường như xuất hiện cũng rất ít trong truyện, bởi khi hoàng đế băng hà Âu Thần lên ngôi thì Âu Dạ Minh cũng chỉ được phong là Dạ vương gia, đất phong cũng rất ít có thể nói là không có thực quyền. Cuộc đời của hắn tuy không có nhiều quyền lực trong tay nhưng lại người người tự do và phóng khoáng nhất, tuy cả đời không lập thê nhưng cũng không có nghĩa là không có hôn ước.
Người được đính hôn là nhị tiểu thư phủ thượng thư và cũng là muội muội ruột của nữ chính Hạ Tình, tuy không xuất sắc như tỷ tỷ mình nhưng cô ấy cũng được xem là vị hôn thê trong mộng của mọi thiếu niên trong thành. Nhưng cuối cùng vì một vài lý do mà họ vẫn không thể trở thành phu thê của nhau, sau chuyện đó hai tỷ muội nhà thượng thư xảy ra mâu thuẫn, đến đây thì tôi lại quên mất tình tiết chính rồi. Tay vò đầu bực bội, tôi cũng chán ghét cái trí nhớ này của mình. Nhưng theo như những gì tôi tích lũy được có lẽ Âu Dạ Minh cũng thích nữ chính nhưng duyên phận trớ trêu lại phải cưới muội muội ruột của người mình thương nên đành lặng lẽ hủy bỏ hôn ước. Nhưng rồi cuối cùng vẫn là không thể đến được với Hạ Diệu Âm.
Tôi vừa nghĩ đến khả năng này liền gật đầu như bổ củi, miệng cười to:
- Chắc là vậy rồi, mình quả nhiên thông minh. Ha ha...
Tôi cười đến không khép được miệng, bỗng một giọng nói mỉa mai phát ra từ phía đằng sau. Hàn Tử Lam khịt mũi khinh thường bước đến chỗ tôi:
- Ngươi lại bị sao nữa vậy, có khi nào bình thường không.
Tôi ngạc nhiên khi hắn lại đến đây bởi lúc nãy hắn còn đang ở viện của Bạch Tử Duệ mà. Nhưng nghĩ lại hắn vừa trong thấy bộ dạng vừa rồi của tôi, tôi ngại ngùng gãi đầu.
- Ngài không cần đùa nô tì.
- Ngươi nghĩ ta đùa à.
Hàn Tử Lam nghiêm túc nhìn tôi khiến tôi không nhịn được mà cứng họng. Nhưng thấy hắn dường như có chuyện bực bội, tôi thuận miệng hỏi:
- Ngài có chuyện gì sao.
Dường như hỏi đúng vấn đề khiến Hàn Tử Lam vội cầm chén nước uống một hơi rồi nói:
- Còn không phải chuyện của thằng nhóc Dạ Minh sao.
Nói đến đây Hàn Tử Lam ngừng trong giây lát giải thích:
- Hình như ngươi cũng không biết nó, Âu Dạ Minh là Thất hoàng tử của Thịnh quốc. Hôm nay ta được giao phó dẫn nó đi dạo, ai ngờ vừa đến đây nó liền chạy mất. Đến lúc tìm thấy thì nó lại tức giận, đòi tìm người.
Tôi giả bộ chăm chú nhưng thật ra trong lòng đang cầu nguyện, Hàn Tử Lam lại tiếp tục nói:
- Không biết ai lại chọc đến hắn nữa, nếu mà để hắn biết được chắc chắn tên đó sẽ không có kết cục tốt.
Tôi nghe vậy liền nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng sợ hãi. Tên đó cũng ghi thù ghê.
- Vậy đã tìm được chưa.
Tôi quan tâm hỏi nhưng thật ra người gây ra chuyện này chính là người đang đứng trước mặt hắn đây này. Hàn Tử Lam lắc đầu:
- Chưa nhưng hắn sẽ quên nhanh thôi. Tuy tính tình có chút ngang ngược nhưng cũng không xấu xa.
Nói rồi Hàn Tử Lam liền đứng dậy nhìn ra ngoài trời, thần sắc lạnh lùng:
- Thôi không nói nữa, chắc cũng đến giờ rồi. Ta cũng nên trở về.
Sau đó quay sang nhìn tôi một cái, rồi vẫy tay rời đi. Tôi cũng chỉ nhìn theo không nói gì, bỗng từ ngoài Linh Nhi bước vào, thần sắc chán ghét:
- An Vân cô có vẻ như lúc nào cũng thích trốn việc nhỉ.
Tôi nghe vậy vội đứng bật dậy, nở một nụ cười thân thiện:
- Linh Nhi hả, ăn bánh uống trà cho hạ hỏa.
Tôi đưa đến trước mặt Linh Nhi nhưng bị cô ấy đẩy tay ra:
- Không cần, ta đến đây không phải để nói chuyện với cô.
- Vậy có việc gì sao.
Tôi nghiêm túc hỏi, trong đầu không khỏi suy nghĩ cô ta có phải lại tìm thêm rắc rối cho mình không, tôi tiến lại gần lén nhìn Linh Nhi, bỗng cô ta mở miệng nói khiến tôi không kịp đề phòng mà lùi ra sau:
- Tối nay, hoàng hậu sẽ tổ chức một buổi ngắm hoa ở ngự hoa viên nên phủ ta được mời. Thiếu gia sai ta đi thông báo với cô, vì hôm nay ta có việc bận nên không thể theo hầu nên cô mới có cơ hội thôi. Đừng nghĩ thiếu gia sẽ thuộc về cô.
Nói rồi liền xoay người rời đi, tôi vẫn còn ngơ ngác vì lời nói của cô ta. Cái gì mà thiếu gia sẽ thuộc hay không thuộc về cô chứ tôi làm gì có lá gan đó mà đi cướp phu quân của nữ chính, mạng còn không giữ được chứ đừng nói đến cướp nam nhân của Hạ Diệu Âm.
Tôi lắc đầu khó hiểu nhưng nghĩ lại tại sao tôi lại phải đi chứ. Nhiều người như vậy tại sao cứ nhất định là tôi, số tôi không lẽ lại đen đến thế.
Nhưng trong mấy trường hợp như thế này thì hẳn là việc ngắm hoa chỉ là một phần trong kế hoạch của hoàng hậu bởi nhiệm vụ chủ yếu chính là tìm thê tử cho các vị hoàng tử ở đấy. Thịnh quốc chỉ có năm vị hoàng tử trong đó là có mỗi Âu Nguyên là có hôn ước còn lại thì vẫn chưa, Âu Thần là ngũ hoàng tử nhưng vẫn còn ở trong ngục tối thế cho nên tối nay chỉ có ba vị hoàng tử là cần tìm hôn ước. Trong đó có hai vị hoàng tử là ta vẫn chưa biết tên cũng như dung mạo của họ, nhưng có lẽ khả năng cao đều là những người có tài năng đầy mình nên mới bí ẩn như vậy. Vừa suy nghĩ đến đấy tôi liền khâm phục bản thân, sao tôi có thể suy luận thông minh như thế.
Nhìn sắc trời bên ngoài cũng không còn sớm, tôi vội sửa soạn lại y phục cùng đầu tóc thấy ổn rồi mới bước ra ngoài. Tuy nhiên là nó chẳng khác ban đầu là bao, nhưng thôi kệ dù gì thì dung mạo tôi thế nào đương nhiên tôi biết, dù có dành cả ngày chắc mới khá hơn một chút.
Vừa mới bước vào viện của Bạch Tử Duệ thì y đã bước ra khiến chân tôi cũng vì thế mà dơ giữa không trung vội rụt lại. Hôm nay y mặc một bộ xiêm y màu xanh nhạt, một đầu tóc dài được một chiếc trâm ngọc cài lên, dung mạo tinh xảo, thanh thoát như một bức họa được người khác khéo léo, tỉ mỉ vẽ lên. Đôi mắt phượng hẹp dài nhìn về phía tôi nói:
- An Vân ngươi đến rồi sao, vậy chúng ta đi thôi.
Tôi bước gần về phía y hỏi:
- Vậy người không định đợi tiểu thư cùng đi sao.
- Muội ấy sẽ đi cùng với mẫu thân, mà ta là nam tử nên cần phải đi riêng.
Tôi nghe vậy cũng có lí nên cũng không hỏi nhiều, nhìn xung quanh lúc này tôi mới để ý từ lúc lần đầu gặp Bạch Tử Kiệt thì cho đến bây giờ tôi vẫn chưa thấy hắn bao giờ giống như một bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện vậy. Nhưng có lẽ khi thấy ma có khi còn đỡ sợ hơn hắn. Thấy tôi đăm chiêu suy nghĩ Bạch Tử Duệ liền hỏi:
- Sao vậy, có gì bận tâm à.
Tôi nghe thấy y đang hỏi mình vội lắc đầu nói:
- Không có, chỉ là nô tì thắc mắc hiện tại bản thân sẽ đi bằng gì thôi.
Bạch Tử Duệ cười nhẹ, ánh chiều rọi xuống mặt y càng tôn lên vẻ đẹp hư ảo không thật này.
- Đương nhiên là xe ngựa rồi. Nếu ngươi thấy khó xử có thể đi bộ.
Tôi không nghĩ Bạch Tử Duệ có thể nói với tôi những lời này, quả nhiên không nên nhìn người bằng bộ dáng của họ mà, trong lòng nghĩ thầm.
- Ta đùa ngươi thôi, không cần bày ra bộ dạng đó.
Không biết có phải Hàn Tử Lam là bạn tốt từ nhỏ của họ hay không mà đôi khi tôi thấy Bạch Tử Duệ dường như đang học thói xấu của hắn. Có lẽ mình nên nói lại với Hàn Tử Lam mới được để hắn bỏ đi cái thói thích trêu đùa người khác đỡ phải lây cho những người xung quanh.