- A...A Vân lại đây, bọn ta có chuyện này vui lắm.
Một nha hoàn tên Thái Mẫn là người vui vẻ, hòa đồng ban đầu làm trong phòng giặt đồ được Bạch Tử Duệ thấy có chút đáng thương nên liền phân công đến viện của y.
- Có chuyện gì sao.
Tôi liền nhanh chân bước đến để hóng chuyện. Một trong số nha hoàn ở đây lên tiếng:
- Các cô có biết căn phòng bị bỏ trống ở phía sau khu vườn kia không.
Vừa nói tay vừa chỉ về phía khu vườn, lúc này là tầm chiều ánh nắng le lói chiếu rọi vào từng chiếc lá, bông hoa khung cảnh vẫn rất là bình thường nhưng không hiểu sao sau khi nha hoàn kia nói vậy khiến tôi cảm thấy có chút u ám. Dường như muốn làm cho không khí thêm rùng rợn cô ấy liền nói bằng giọng điệu trầm thấp:
- Mỗi buổi đêm ta đi ngang qua chỗ đấy đều nghe thấy tiếng kêu rất là ghê rợn hơn nữa còn có cả tiếng cười của con nít. Các cô nghĩ đó là vì sao chứ.
Một nha hoàn dường như không thể nghe tiếp được nữa liền chạy đi, bịt tai lại:
- Thôi các cô đừng nói nữa.
Thái Mẫn thấy vậy chỉ biết cười, tôi thấy cô ấy hình như không có sợ mấy chuyện này, bởi tôi cũng vậy. Dù tôi chưa từng vào căn phòng đó nhưng chắc sẽ không có mấy thứ không sạch sẽ đâu, tôi tự an ủi bản thân.
- Các cô đang làm gì ở đây hả, có phải rảnh rỗi không có việc gì làm đúng không.
Một giọng nói vang lên từ phía sau, khiến cả bọn giật mình quay người lại. Linh Nhi cùng Cẩm Tú đang nhìn chằm chằm vào bọn tôi với gương mặt không mấy vui vẻ. Cẩm Tú bước lên phía trước kiêu ngạo nói:
- Các ngươi đi làm việc đi.
Trong viện của Bạch Tử Duệ, Linh Nhi là người có địa vị cao nhất trong số chúng tôi nên việc không nghe lời cô ta người bị thiệt chỉ có bọn tôi, mà Cẩm Tú cũng vì thế mà kiêu ngạo làm càn. Thái Mẫn là người thẳng thắng, nên thường mất lòng mọi người, thấy cô ấy định bước lên nói, tôi nghĩ không ổn liền kéo tay cô ấy lại, cướp lời:
- Bây giờ bọn ta sẽ đi dọn dẹp.
Nói rồi tôi nhìn bọn họ, kéo nhau rời đi bỗng Linh Nhi lên tiếng khiến cả bọn phải đứng lại.
- Khoan đã, vì các ngươi nói chuyện trong lúc làm việc. Nếu không trừng phạt chẳng phải sẽ khiến người khác cảm thấy ta bất công. Đúng không, An Vân.
Tôi nghe thấy tên mình bị gọi biết lại có chuyện chẳng lành. Thái Mẫn quay qua nhìn tôi nhưng thấy tôi lắc đầu thì cũng không nói gì.
- Vậy cô muốn phạt bọn ta thế nào.
Dường như bắt được trọng điểm, Linh Nhi bỗng cười một cách khoái chí:
- Ta sẽ không phạt nặng các ngươi đâu nếu để cô ta làm thay các ngươi.
Nói rồi liền chỉ tay vào tôi. Lúc này một đám nha hoàn nhìn tôi, thì thầm. Tôi biết mình lại tiêu rồi bởi bọn họ sẽ giữ mình nên người chịu tội chỉ có mình tôi thôi. Biết là sẽ không có kết quả tốt thôi thì thay mặt bọn họ mà dọn dẹp vậy.
- Được thôi.
- Để ta làm cùng với cô ấy.
Thái Mẫn bỗng lên tiếng khiến Linh Nhi vừa rồi còn đang vui mừng lúc này liền nhìn cô ấy một cách sắc bén. Tôi không nghĩ Thái Mẫn sẽ ra mặt vì tôi, trong lòng cảm kích nhưng khi nhìn đến Linh Nhi thấy cô ta mặt mũi âm trầm. Trong lòng không khỏi vì Thái Mẫn cảm thấy lo lắng, dù gì thì người ta cũng vì tôi mà đắc tội với Linh Nhi. Thôi thì đã làm người tốt thì làm tới cùng vậy.
- Thái Mẫn, không phải chỉ dọn dẹp thôi sao ta tự mình làm cũng được.
- Nhưng mà...
Thái Mẫn lo lắng nhìn tôi, tôi chỉ có thể mỉm cười trấn an.
- Được rồi, không còn việc của các ngươi nữa, có thể đi được rồi.
Đám nha hoàn nghe vậy ước gì chân có thể mọc thêm cánh để đi nhanh, nếu không sợ rằng sẽ liên lụy đến bản thân. Thái Mẫn vẫn đứng im nhìn tôi, ánh mắt hối lỗi nhưng rồi vẫn bước đi. Cuối cùng chỉ còn lại ba người, Linh Nhi liền nhìn Cẩm Tú một cách bí hiểm sau đó quay qua nói với tôi:
- Thôi thì dù gì chúng ta cũng là cùng nhau vào viện hầu hạ thiếu gia, ta cũng không thể vì tư thù cá nhân mà chèn ép ngươi. Vì vậy ngươi đi dọn dẹp căn phòng phía sau khu vườn kia đi. Dù căn phòng ở khuất phía sau nhưng sau này chắc hẳn sẽ phải dùng đến nó.
Trời cũng sẩm tối, hơn nữa vừa nãy còn nghe bọn họ nói những điều không hay, dù tôi có can đảm cách mấy cũng hơi sợ.
- Sao, đơn giản mà đúng không.
Cẩm Tú đứng một bên xem kịch, Linh Nhi thì nhìn tôi đầy thách thức. Thôi rồi lời đã nói ra không thể rút lại, đâm lao thì phải theo lao thôi. Không biết tôi ăn ở kiểu gì mà khiến hai bọn họ chèn ép đủ đường. Nếu có thể ra ngoài lần nữa, chắc tôi phải đi giải hạn mất.
Bước vào căn phòng đã bỏ hoang khá lâu, mùi ẩm mốc bỗng xộc thẳng vào mũi khiến tôi thấy khó chịu, xung quanh là những màng nhện bám dính lên tường. Những vết bẩn dính đầy trên nền đất hiện tại đã không thể phân biệt được màu sắc ban đầu của chúng.
Cả căn phòng bao trùm một màu đen u ám, thiếu ánh sáng. Tôi liền thắp đèn sau đó bắt tay vào dọn dẹp, tuy căn phòng không quá lớn nhưng một mình tôi làm cũng có chút quá sức. Khoảng một canh giờ sau mọi thứ đã được thu xếp lại nhưng vẫn còn một ít bụi bặm. Hiện tai trời cũng không còn sớm nữa, tôi định trở về phòng để mai dọn dẹp tiếp thì bỗng một làn gió lạnh thổi qua khiến tôi dựng tóc gáy. Tiếng gió rít gào, theo đó từng cánh cửa va đập vào nhau. Những ngọn nén cũng vì thế mà yếu ớt lay động rồi tắt hẳn. Tôi sợ hãi chạy ra ngoài thì cánh cửa vừa nãy còn mở bỗng bị một thứ gì đó đóng sập lại khiến tôi bị mắc kẹt trong căn phòng này. Tôi cố gắng đẩy ra nhưng dường như có người đã khoá cửa từ bên ngoài, tôi vội la lên:
- Có ai không, giúp ta với.
Cánh cửa tưởng chừng như đã lâu không dùng đến thì sẽ mục và hỏng đi không nghĩ là nó vẫn còn chắc chắn như vậy. Tôi ra sức đập mạnh vào cánh cửa khiến tay tôi cũng vì thế mà đỏ ửng lên. Tôi hét lên trong vô vọng đúng kiểu “tiếng tôi vang rừng núi sao không ai trả lời” vậy.
Tôi cố gắng lần mò dưới đất để tìm chiếc hộp quẹt, dường như số tôi cũng không đen đến thế mò được một lúc cuối cùng cũng tìm thấy. Một lần nữa bật lên, ánh sáng mờ nhạt của ánh nén chiếu rọi một góc phòng. Tôi nhìn xung quanh để xem có vật nào có thể giúp mình thoát ra ngoài không.
Bỗng một vật sắc nhọn xuất hiện dưới nền đất lạnh lẽo, tôi bước đến xem thử thì phát hiện đó là một thanh sắt dài khoảng chừng một mét. Không biết nó nằm ở đấy từ lúc nào nhưng tôi không để ý lắm liền cầm lên, bước đến cạnh cửa cố gắng cạy nó ra, được một lúc thì cuối cùng cũng mở được. Nhưng tôi chưa mừng được bao lâu thì vừa bước ra khỏi cửa tôi liền có cảm giác như có thứ gì đó đang đứng đằng sau lưng mình. Tôi sợ hãi từ từ quay người lại...