Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng sáo du dương tựa như chiếc lá rơi xuống mặt hồ tạo thành những làn nước lăn tăn nhẹ nhàng nhưng trầm bổng. Âm hưởng tuyệt đẹp, tôi cũng vì thế mà dần chìm vào giấc mộng.
Giờ cũng là giữa thu, không khí đã mang theo hơi lạnh. Từ sau cái đêm hôm ấy, Cẩm Tú cũng không có làm gì tôi hay Thúy Trúc cả. Vì vậy nên cuộc sống của tôi vẫn bình yên không có chuyện gì xảy ra. Bỗng một hôm tôi được Bạch Tử Duệ gọi vào phòng, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
- Nô tì tham kiến thiếu gia.
- Đứng lên đi.
Linh Nhi đứng một bên nhìn tôi, ánh mắt mang theo tia ác cảm.
- Linh Nhi ngươi ra ngoài trước đi.
Cô ấy đứng hình một lúc, giọng nói khó chịu. Dường như không cam lòng nhưng vẫn nghe theo.
- Vâng.
Linh Nhi bước ra ngoài còn không quên liếc tôi một cái, khiến tôi dựng cả tóc gáy. Bạch Tử Duệ một bên uống trà, đươc một khắc vẫn chưa nói gì nên tôi chỉ có thể đứng yên không dám cựa quậy. Dù biết y là người tốt nhưng cũng không phải người dễ hầu hạ.
- Ngươi...
Tôi đang định di chuyển một chút để thoải mái liền bị y gọi lại cơ thể cũng vì thế mà đứng thẳng lên:
- Vâng.
Bạch Tử Duệ nhìn tôi rồi hạ chén trà xuống, nói:
- Ta cũng chưa làm gì ngươi, ngươi không cần căng thẳng.
Tôi nhẹ nhàng thở ra:
- Ngươi đến chỗ tủ sách kia lấy hộ ta quyển “Hoàng Hạc Lâu” của Thôi Hiệu đến đây.
Bạch Tử Duệ vừa nói vừa chỉ vào giá sách gỗ được đặt sau tấm bình phong.
- Vâng.
Tôi bước đến dò từng quyển, nhận ra đây đều là những cuốn sách hiếm. Không chỉ thơ văn mà ngay cả sách lược cũng có. “Không ngờ Bạch Tử Duệ lại có tài đến thế”. Tôi tìm một hồi lâu vẫn chưa thấy, liền nhìn lên giá sách cao hơn. Quả nhiên, những cuốn sách tốt thường để những nơi mà người thường khó lấy. Cố dướn người lên để chạm vào nhưng có lẽ thân hình này quá thấp bé đi. Bỗng một thân hình cao gầy đứng đằng sau lưng, gương mặt áp sát vào tai tôi khiến tôi có thể ngửi thấy mùi dịu nhẹ của trúc trên người y.
Tôi xoay người lại, có lẽ do khoảng cách hai người quá gần nên môi của y chạm vào trán tôi. Gương mặt tôi lúc này dần nóng lên, trái tim không biết vì sao mà đập liên hồi, cơ thể cũng vì thế mà đứng hình.
Tôi lén nhìn Bạch Tử Duệ, y cũng nhìn tôi. Chúng tôi đứng im một lúc nhìn nhau khiến cho bầu không khí có chút ái muội.
- Hửm...
Bạch Tử Duệ ho nhẹ một cái rồi quay người đi. Tôi cũng dần lấy lại bình tĩnh, trở lại bàn. Lần này y cũng không nói gì làm cho bầu không khí lần nữa rơi vào trầm mặc. Tôi cũng rất khó xử định lên thì Bạch Tử Duệ dường như cũng hiểu nỗi lòng của tôi nên nói trước:
- Chuyện lần trước là ta chưa tra xét kĩ nên khiến ngươi có chút ủy khuất.
Tôi ngỡ ngàng, trong đầu liền nổi lên một dấu chấm to “chuyện gì ấy nhỉ”. Tôi cố gắng nhớ lại nhưng có lẽ dù là quá khứ hay hiện tại trí nhớ của tôi vẫn chưa bao giờ là tốt cả. Thấy y chăm chú nhìn tôi khiến tôi có chút lúng túng:
- A...không có gì đâu thưa thiếu gia, chuyện nhỏ ấy mà. Ha ha...
Tôi cười lấy lòng, Bạch Tử Duệ cũng chỉ mỉm cười nhẹ rồi tiếp tục đọc tập thơ vừa rồi, tay liền cầm chén trà đặt lên miệng. Thấy ấm trà cũng dần vơi đi tôi liền nhanh chân đi nấu thêm. Vừa bước ra khỏi phòng thì tôi liền va vào Linh Nhi, khiến cho ấm trà trên tay của hai người rơi xuống đất. Một ít nước nóng rơi vào tay tôi khiến nó dần đỏ ửng lên:
- Cô đi đứng kiểu gì ấy hả.
Linh Nhi hét vào mặt tôi, nhận ra nước trà cũng bắn vào người cô ấy làm ướt một mảng áo. Tôi liền cúi người xin lỗi:
- Ta xin lỗi, cô không sao đi.
- Không sao là như thế nào, bẩn hết y phục của ta rồi.
Tôi liền lấy trong vạt áo ra một chiếc khăn, định lau vết bẩn trên y phục của Linh Nhi nhưng lại bị cô ấy đánh vào tay hơn nữa còn là bàn tay bị nước nóng rơi vào khiến tôi phải nhăn mày đau đớn:
- Đừng động vào ta.
Cô ấy dường như rất ghét bỏ tôi chạm vào người. Sau đó liền bỏ đi thay y phục. Tôi cúi người nhặt từng mảnh vỡ trên đất. Những nha hoàn kia thấy có chuyện chỉ biết đứng nhìn còn không quên chỉ trỏ. Cũng phải thôi ai lại muốn vì chuyện của người khác mà liên lụy đến bản thân.
Dường như nghe được động tĩnh khá lớn nên Bạch Tử Duệ liền bỏ cuốn sách trên tay xuống ra ngoài xem thử. Thấy tôi đang cúi người nhặt thứ gì đó liền bước đến hỏi:
- Ngươi đang làm cái gì vậy.
Nghe được giọng nói của y tôi liền quay người lại, nói:
- Nô tì không cẩn thận làm đổ ấm trà nên...
Bạch Tử Duệ liền nhìn xuống mặt đất thấy từng mảnh vỡ nằm ngổn ngang cũng cúi người xuống nhặt. Tôi ngạc nhiên nhìn từng hành động của y, vội vươn tay cầm lấy tay y:
- Thiếu gia, ngài không cần phải làm vậy đâu, nô tì tự làm được.
Cảm giác nhẵn nhụi, mịn màng của tay y truyền đến khiến tôi có chút thất thố liền bỏ tay ra:
- Nô tì thật sự không cố ý, mong thiếu gia trách phạt.
- Xong rồi, ngươi cầm những thứ này đem vứt đi.
Bạch Tử Duệ không có trách cứ chỉ mỉm cười nhìn tôi. Không hiểu sao trái tim tôi lại một lần nữa đập nhanh, vội cầm những mảnh vỡ chạy đi.
Chạy được một đoạn cảm xúc vừa rồi vẫn còn, tôi liền dùng một ít nước hất lên mặt cho tỉnh táo. “Ngươi không được động tâm” sau đó liền vỗ lên mặt mấy cái. Cảm xúc dần bình ổn tôi liền trở lại phòng của Bạch Tử Duệ. Vừa vào phòng liền không thấy y đâu, cuốn sách trên bàn vẫn còn ở trang giữa. Những kí tự lạ thường khiến tôi có chút khó hiểu.
Được một lúc thì Bạch Tử Duệ cũng trở về phòng trên tay còn cầm một lọ thuốc màu trắng. Tôi tưởng y bị thương nên liền hỏi:
- Thiếu gia ngài bị thương sao, có cần nô tì đi gọi đại phu không?
Bạch Tử Duệ liền ngồi vào ghế, tay kéo tôi ngồi xuống. Lúc này mới ngẩng đầu nhìn tôi nói:
- Ta không bị thương, người bị thương hẳn là ngươi mới đúng.
Tôi ngỡ ngàng liền nhìn xuống mu bàn tay, thấy có một vết đỏ đã hằn sâu hơn nữa còn có dấu hiệu sưng to lên. Nếu không phải Bạch Tử Duệ nhận ra có khi tôi còn không có cảm giác cơ. Bạch Tử Duệ mở nắp thuốc ra, bên trong một chất lỏng màu trắng chảy xuống mu bàn tay tôi. Mùi dịu nhẹ khiến tay tôi có cảm giác rất mát và thoải mái. Y nhẹ nhàng xoa mu bàn tay tôi, ánh mắt chăm chú như nhìn một tác phẩm nghệ thuật vậy, làm tôi có chút thẹn. Bởi bàn tay này tuy không làm những công việc nặng nhưng lại không có mềm mại lại còn hơi thô ráp. Nếu so với tay của Bạch Tử Duệ thật sự khác nhau một trời một vực.
Bỗng từ cửa một bóng dáng bước vào, Linh Nhi trông thấy những cảnh này ánh mắt dần đỏ lên nhưng nhanh chóng cụp mắt xuống, bộ dạng ngoan ngoãn:
- Thiếu gia, bữa trưa đã chuẩn bị xong.
Bạch Tử Duệ liền thả tay tôi ra, lúc này tôi liền đứng dậy. Y chỉ nhẹ giọng nói:
- Mang vào đi. An Vân hết việc rồi ngươi trở về phòng đi.
Tôi nghe vậy liền cúi đầu:
- Vâng.
Rồi bước ra ngoài, trong lòng không khỏi cảm thấy xui xẻo. Vừa đi qua người Linh Nhi liền nghe cô ấy nói nhỏ:
- Ngươi đừng có tranh với ta nếu không...
Tôi quay qua nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lẽo khác xa với bộ dạng hiện tại của Linh Nhi. Bờ môi hơi nhếch như đang khiêu khích tôi. Tôi không để ý liền ra ngoài, có lẽ mọi nguy hiểm dần bắt đầu rồi.