Xuyên Sách Trở Thành Nha Hoàn

Chương 17: Cọ rửa thùng phân




Vừa trở về phòng tôi liền nằm vật lên trên giường, Thúy Trúc vào phòng thấy tôi đã trở về liền kéo tôi ngồi dậy:

- A Vân, hôm nay cô được thiếu gia cho ra ngoài. Có vui không hả.

Ánh mắt Thúy Trúc lấp lánh mong được nghe câu trả lời từ tôi, tôi cười gượng:

- Cũng vui.

Nói rồi tôi lại nằm lên trên giường, hiện tại chân của tôi đang rất đau nhức không muốn cử động. Thúy Trúc dường như thấy tôi đang rất mệt mỏi nên cũng không hỏi thêm, đứng dậy bước ra ngoài. Tôi nhìn cô ấy bước ra cửa nghĩ rằng bản thân không để ý đến cô ấy nên Thúy Trúc giận dỗi, định đứng dậy đi dỗ dành không ngờ cô ấy lại cầm một chậu nước ấm hơn hết còn có cả thuốc bôi chân. Tôi ngạc nhiên hỏi:

- Cô cầm thứ này vào đây làm gì.

Thúy Trúc không nói liền tiến đến dùng tay cởi dày cho tôi, tôi giật mình thu chân lại nhưng lại bị cô ấy kéo ra:

- Cô có thể ngồi im không.

Lần đầu tiên tôi thấy cô ấy nghiêm túc đến vậy.

- Ta có thể tự làm mà.

Dù nói vậy nhưng cô ấy vẫn không buông tay, từng ngón tay đang xoa bóp bàn chân tôi khiến tôi thấy dễ chịu. Không biết từ bao giờ tôi lại ngủ quên mất, lúc tỉnh dậy bản thân đã nằm ngay ngắn trên giường, bàn chân dường như cũng hết đau nhức. Nhìn sang chiếc giường bên cạnh Thúy Trúc cũng đã ngủ, chậu nước khi nãy vẫn còn nằm trên bàn. "Hẳn là cô ấy đã xoa bóp cho mình rất lâu" trong lòng tôi không khỏi cảm thấy ấm áp, bên môi không tự giác mà nở nụ cười. Có lẽ trong mọi lúc mệt mỏi người bên tôi luôn là cô ấy, vì vậy Thúy Trúc chính là người mà tôi coi như người nhà, dù biết cô ấy chỉ là một nhân vật trong truyện nhưng tôi vẫn rất trân trọng mối quan hệ này.

Sáng sớm, Thúy Trúc liền gọi tôi dậy:

- A Vân chân của cô đỡ chưa có cần ta xoa bóp nữa không.

- Chân ta đỡ rồi không cần phiền cô nữa đâu.

Tôi nhìn cô ấy cười, rồi đứng dậy đi lại vài vòng cho cô ấy xem. Thúy Trúc lúc này mới an tâm, nhưng sau đó lại cau mày, lo lắng:

- Hôm qua, cô đi cùng thiếu gia bị Linh Nhi nhìn thấy. Ta thấy lúc đó hình như cô ấy rất giận, vì vậy cô hãy cẩn thận vào dù gì thì Linh Nhi cũng là cháu gái của Ngọc Tâm cô. Địa vị tốt hơn chúng ta một chút nên sau này đừng chọc đến cô ấy.

Nghe Thuý Trúc nói những lời này không hiểu vì sao trong lòng tôi lại cảm thấy bất an nhưng cũng gật đầu.

- Ta biết rồi.

Từ sau hôm bị Bạch Tử Duệ hỏi thân phận thật của tôi, đến nay vẫn chưa có chuyện gì xảy ra. Y vẫn dịu dàng đối xử với tôi rất tốt, có đôi khi tôi còn nhầm tưởng rằng chuyện ngày hôm đó chỉ là một giấc mộng vậy.

Đang chăm chút cho những bông hoa, bỗng Linh Nhi từ đằng sau đi đến, gương mặt lạnh lùng giọng nói mang chút khinh thường. Có lẽ là lại là sau cái vụ hôm đó. “Không biết bản thân có nên đi giải hạn không nữa, toàn gặp những chuyện không may” trong lòng tôi nghĩ thầm nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười:

- Linh Nhi, có chuyện gì sao.

- Giờ này cô còn đứng đây làm gì, những chuyện nhỏ nhặt này không phải việc cô cần làm. Ra kia rửa hết những thùng phân kia đi.

Tôi nghe vậy liền cười khổ, mở miệng cười lấy lòng:

- Linh Nhi à, chuyện này không phải là các bà tử làm việc nặng làm sao. Ta vốn dĩ không phải làm việc đó.

Linh Nhi nhếch miệng cười lạnh:

- Thiếu gia sai ta phân công việc cho các ngươi, sao có phải ngươi muốn không tuân theo.

Nghe Linh Nhi nhắc đến Bạch Tử Duệ tôi liền lắc đầu:

- Không có, bây giờ ta sẽ đi làm.

Nói rồi tôi liền bỏ chiếc bình tưới cây xuống. Bước đến những chiếc thùng đang đợi tôi ở kia, trong lòng không khỏi não nề. Những nha hoàn xung quanh nhìn theo tôi sau đó chụm đầu vào nhau bàn tán:

- An Vân cô ta hình như là đắc tội với Linh Nhi rồi, không biết là có chuyện gì.

Có người thương cảm, có người đứng nhìn xem kịch, mỗi người một biểu cảm nhưng không một ai bước đến cầu tình cho tôi. Nhưng như vậy cũng tốt, bởi tôi không muốn mắc nợ ai cả.

Mùi hôi thối bốc ra từ chiếc thùng khiến tôi phải nhăn mặt quay đi, tôi dùng một miếng vải che mặt lại để không còn ngửi thấy cái mùi đó nữa nhưng mùi hôi vẫn thoang thoảng bên đầu mũi. Hơn nữa nó còn có đến cả chục cái thùng, nếu không phải vì bị Bạch Tử Duệ nghi ngờ thì tôi sẽ không bao giờ dám làm việc này dù cho phải kháng lệnh.

Tôi dùng hết sức mình để bê chiếc thùng đặt trên một chiếc xe kéo mang đến chỗ giặt giũ. Mọi người ở phòng giặt đồ thấy tôi đẩy một thùng gỗ to, thấp thoáng còn ngửi thấy mùi hôi thối, không hẹn mà cùng nhau tránh xa tôi ra như tránh dịch bệnh vậy. Tôi chỉ có thể lắc đầu, ngán ngẩm.

Khoảng một canh giờ sau, những chiếc thùng đã được đánh rửa sạch sẽ chỉ đợi cho người khác mang đi. Tôi lúc này liền cảm thấy tay chân đều rã rời, lưng có chút đau nhức, tôi liền dùng tay đập vào lưng mình để đỡ hơn. Bỗng một lực đạo khác đang vỗ vào lưng tôi, tôi giật mình quay người lại. Hàn Tử Lam nhìn tôi không chớp mắt, nhe răng cười:

- Ngươi đang làm cái gì vậy, từ đằng xa ta còn tưởng bà lão nào đang làm việc cơ.

- Ngài không thấy sao, nô tì đang cọ rửa thùng phân đấy.

Vừa nghe tôi nói xong, Hàn Tử Lam liền chạy ra 10m gương mặt ghét bỏ, đưa tay bịt mũi:

- Thảo nào ta thấy trên người ngươi lại bốc mùi như vậy.

Tôi liền nảy ra một ý nghĩ muốn trêu đùa hắn, liền bước lại gần, nở một nụ cười nham hiểm:

- Vậy ngài có muốn thử cảm giác này không, hả?

Hắn liền lắc đầu, dù vậy nhưng tôi vẫn bước về phía hắn, tôi di chuyển đến đâu hắn liền nhích ra xa một chút.

- Ngươi...ngươi đừng lại đây, ta nói cho ngươi biết nữ nhân dung mạo đã xấu thì phải biết chăm chút cho bản thân thật sạch sẽ. Nhìn ngươi xem đã không có nhan sắc đến...

Không để hắn nói hết câu, tôi liền chạy nhanh về phía hắn. Hàn Tử Lam liền sợ hãi leo lên cây:

- Đồ xú nữ nhân, ngươi tránh xa ta ra.

Lúc này bao nhiêu hình tượng phong lưu công tử của hắn đều mất hết, chỉ còn lại bộ mặt ghét bỏ phủi những vết dơ trên tay do lúc nãy tôi chạm vào.

- Ha ha...

Tôi liền cười đến vui vẻ, nước mắt cũng vì thế mà suýt rớt xuống. Cảm thấy bản thân đùa đủ rồi liền bảo hắn xuống:

- Ngài đi xuống đi, nô tì hứa sẽ không đến gần.

Tôi từ dưới nhìn lên, bộ mặt nghiêm túc nhưng Hàn Tử Lam dường như có chút không tin tưởng nên nhất quyết ở trên cây. Vì vậy tôi không muốn để người khác thấy bộ dạng này của hắn nên liền rời đi.

Vừa bước ra khỏi phòng giặt đồ, bỗng một bóng dáng màu trắng đập vào mắt tôi. Bạch Tử Duệ đang chặn trước mặt tôi, gương mặt dịu dàng:

- Có vẻ như ngươi và Tử Lam rất thân thiết.

Tôi lùi ra sau, cúi đầu nói:

- Nô tì thân phận thấp hèn, sao dám cùng Hàn công tử qua lại.

Thấy tôi nói vậy, Bạch Tử Duệ không đáp, được một lúc liền nói:

- Thôi được rồi, ngươi trở về phòng đi.

- Vâng.

Nói rồi tôi liền rời đi, hiện tại tôi chỉ muốn tẩy rửa bởi đến ngay cả tôi cũng cảm thấy trên người mình đang bốc mùi rất nặng. Việc Bạch Tử Duệ không nói ra cũng coi như là giữ chút thể diện cho tôi rồi.

Tôi liền chắt nước khiêng vào phòng, dùng một tấm bình phong để ngăn cách. Tắm rửa xong, tôi mới bước ra khỏi phòng bởi hiện tại đã đến giờ ăn. Thuý Trúc không biết đang làm việc gì vì từ sáng tới giờ tôi vẫn chưa thấy cô ấy đâu. Nghĩ rằng cô ấy đã đến phòng bếp nên tôi liền một đường đến đó.