Tôi vừa ra ngoài liền tìm chỗ nào đó ngồi đợi Hàn Tử Lam, lâu lâu lại nhìn vào thanh lâu một lần.
Bỗng tôi nhớ đến ông Trần từng làm bánh ở cuối ngõ, nghĩ lại bản thân cũng từng hứa là sẽ đến đó, nay có dịp chắc mình cũng nên đi gặp ông ấy một lần. “Chắc Hàn Tử Lam sẽ không ra nhanh như vậy đâu”. Nghĩ vậy tôi liền đứng dậy rời đi, chẳng qua có một ánh mắt luôn nhìn tôi từ nãy đến giờ, thấy tôi rời đi liền nhếch miệng cười giảo hoạt:
- Tử Lam làm vậy có ổn không, người ta cũng chỉ là một cô nương thôi mà.
Như Mộng dù nói vậy nhưng cũng không có ý định ngăn cản, sợ sẽ đắc tội với Hàn Tử Lam. Hắn nghe vậy cũng chỉ cười nhạt:
- Vốn dĩ ta cũng không muốn làm thật, chẳng qua là muốn cho cô ta một bài học mà thôi.
Nói rồi không từ mà biệt liền nhảy xuống lầu, theo sau là một đám người mặc áo đen, trên người đầy rẫy những vết sẹo. Tôi vẫn không hay biết mà đi vào một ngõ nhỏ.
- Lên đi nhớ đừng làm điều gì quá đáng.
- Vâng.
Nói rồi Hàn Tử Lam liền rời đi, bọn họ nhanh chóng đuổi theo tôi. Cảm giác có người đi theo sau mình, tôi liền nhanh chân chạy nhưng cuối cùng vẫn bị bọn họ đuổi kịp:
- Tiểu cô nương, đi đâu mà vội vàng vậy.
Tôi ngẩng đầu nhìn, bọn họ gồm bốn người ai nấy đều thô to, kệch cỡm. Trên mặt và trên người là những vết sẹo dài trông rất là đáng sợ. Nếu lúc này tôi nói là không sợ thì chắc chắn là giả. Một tên thủ lĩnh ở trong nhóm liền bước gần về phía tôi, vì cảnh giác nên tôi liền lùi về phía sau:
- Các ngươi là ai, sao lại chặn đường ta. Truyện Tiên Hiệp
- Bọn ta đương nhiên là cướp rồi. Đưa tiền ra đây nếu không thì đừng mong mà còn mạng trở về.
Hôm nay đi gấp quá bản thân không có mang theo tiền, không nghĩ tới bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh này. Tôi liền giả bộ trấn tĩnh:
- Ta không có tiền...không thì các ngươi đợi ta...
Một người trong đám họ liền cắt ngang lời tôi, cười khẩy, giọng điệu biến thái:
- Nếu không có tiền thì dùng sắc cũng được, có phải không huynh đệ.
- Đúng vậy, ha ha...
Bọn họ liền bước gần về phía tôi, tôi hoảng sợ liền quay người bỏ chạy nhưng lại bị tên thủ lĩnh chặn lại. Tôi hét lên cầu cứu thì bị một tên khác lên tiếng:
- Cô hét đi, xem thử có ai đến không.
Tôi nhìn xung quanh quả thật nơi này rất vắng người, dù mình có hét khàn cả cổ chắc cũng không ai nghe thấy. Tưởng chừng như không còn đường thoát, tôi liền nhìn thấy một cây gậy gần đó.
Tôi nhanh chân chạy đến, cầm chiếc gậy vung lên loạn xạ:
- Các người đừng lại đây.
Bọn họ vẫn không để tâm, từng bước, từng bước lại gần. Tôi thật sự hoảng rồi, nước mắt chỉ sợ chưa kịp rớt xuống thì bản thân đã tiêu đời rồi.
Có lẽ trong khoảnh khắc bản thân ngàn cân treo sợi tóc, thì ý chí của sự sống đã vùng lên mạnh mẽ. Tôi liền vung chiếc gậy đánh về phía một lên, trong lúc hắn đau đớn cùng đồng bọn đang ngơ ngác thì tôi nhanh chân chạy đi.
Bọn họ khôi phục tinh thần đỡ tên kia dậy tiếp tục đuổi theo, tên vừa rồi bị tôi đánh thật sự tức giận rồi. Hắn như một mũi tên lao nhanh về phía tôi. Dơ tay lên giật lại mái tóc khiến tôi phải hét lên đau đớn:
- Á...
Tay đẩy tôi xuống mặt đất, chuẩn bị cởi y phục trên người liền bị một tên ngăn cản:
- Bình tĩnh, ngài ấy chỉ bảo dạy dỗ một chút thôi, đừng làm điều dại dột.
Tôi còn đang mê man trong cú ngã vừa rồi, nghe được những lời này không biết bản thân đã đắc tội với ai nữa. Nhưng tên đó dường như bị mất kiểm soát nói:
- Dù gì thì cũng chỉ là một ả nữ nhân tầm thường, bản thân chơi đùa một lúc không lấy mạng cô ta là được.
- Nhưng mà...
- Nếu ngươi không muốn thì có thể ra ngoài canh chừng, đừng để ai vào đây là được.
Nói rồi hắn liền kéo y phục tôi, tôi liền chống trả thì bị hắn tát một cái. Lần này tôi hoàn toàn mất đi sức lực để chống trả, dần mất đi ý thức. Trước khi hoàn toàn bất tỉnh, tôi chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết rồi không còn nghe thấy gì nữa.
- Tỉnh dậy, tỉnh dậy...
Một đạo âm thanh vang lên cùng cảm giác đau rát ở mặt khiến tôi dần lấy lại ý thức, từ từ mở mắt. Trước mắt là gương mặt tuấn mỹ cùng đôi mắt hoa đào đặc trưng, Hàn Tử Lam đang không ngừng vỗ vào mặt tôi:
- Đau quá, bỏ ra...
Tôi liền hất tay hắn ra, ngồi dậy phát hiện mình đang ở trong một chiếc xe ngựa. Còn bản thân đang ngồi trên đùi của Hàn Tử Lam, gương mặt dần đỏ lên:
- Ngài...ngài đang làm gì vậy.
Tôi liền thoát khỏi hắn, dần nhớ lại chuyện lúc nãy, ánh mắt cảm kích nhìn về phía hắn:
- Chuyện vừa nãy là ngài cứu nô tì phải không.
Hàn Tử Lam nhìn tôi như một con ngốc, mở miệng nói:
- Không phải ta, thì ngươi còn lành lặn ngồi ở chỗ này sao.
- Vậy...bọn họ thì sao
Hàn Tử Lam không chút suy nghĩ, bộ mặt thản nhiên:
- Xử rồi.
- Xử rồi sao.
- Ừm, mà sao ngươi hỏi nhiều thế nhỉ, ngươi muốn gặp lại mấy tên đó sao.
Tôi liền lắc đầu, nếu mà có gặp lại tôi thật sự không kiềm chế được mà cầm dao thiến bọn hắn.
- Chuyện lúc nãy, nô tì thật sự cảm ơn ngài.
Tôi liền quỳ xuống, giọng nói thành khẩn, trong lòng không khỏi cảm kích Hàn Tử Lam vạn phần. Bỗng tôi nghe thấy một tiếng cười rất nhẹ, hắn giơ tay kéo tôi đứng dậy, giọng nói bỡn cợt:
- Nếu ngươi muốn trả ơn, không bằng làm nữ nhân của ta đi.
Tôi nghe vậy liền đứng hình, chỉ nghĩ là hắn đang đùa giỡn với mình nên tôi liền nói:
- Nô tì hèn mọn, không dám trèo cao. Cứ coi như là nô tì nợ ngài một ân tình, sau này ngài cần giúp thì cứ nói, dù là lên núi đao xuống biển lửa, nô tì quyết không từ.
Thấy tôi nghiêm túc như vậy, Hàn Tử Lam liền thu lại nụ cười:
- Ta cũng chỉ đùa ngươi thôi, không cần lo lắng. Với lại trong phủ ta nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy, ngươi nghĩ ta có thể sẽ để mắt đến ngươi sao.
Tôi liền thở phào nhẹ nhõm, bị hắn chê như vậy nhưng tôi không có tức giận hơn nữa còn cảm thấy may mắn vì bản thân không có nhan sắc. Nếu như thật sự bị thu vào viện của hắn, không biết tôi có thể sống nổi hai ngày không nữa. Nghĩ thôi mà cũng thấy rùng mình rồi.
- Đúng vậy, ngài nói đúng. Ha ha...
Một đường về lại phủ tướng quân trên đường không ai nói với ai câu nào, như vậy cũng tốt. Bước xuống xe ngựa, nhận ra bản thân được Hàn Tử Lam dùng khinh công bay ra ngoài không một ai biết. Nay lại bước vào cửa chính hiên ngang như vậy, nếu để quản gia biết bản thân trốn việc ra ngoài chắc chắn sẽ bị phạt.
Tôi liền quay đầu nhìn Hàn Tử Lam bằng ánh mắt cầu cứu. Dường như hắn không để ý đến tôi mà bước vào, tôi liền gọi lại:
- Hàn công tử.
Hắn nhìn tôi rồi chỉ vào cửa:
- Có chuyện gì sao, sao không vào.
- Ngài không nhớ bản thân ra bằng cách nào sao, bây giờ lại đi vào như vậy có chút không ổn.
Hàn Tử Lam vẫn bình tĩnh, tay xoa cằm giọng điệu nghiền ngẫm:
- Đúng là vậy,...nhưng mà chỉ đối với ngươi thôi, hiện tại bây giờ ta mới bước vào mà.
- Không phải ngài tầm chiều mới đến sao.
Hàn Tử Lam liền nở một nụ cười gian manh:
- Đúng, nhưng lúc đấy là ta trèo tường. Vì vậy ngươi tự tìm đường vào đi.
Nói rồi hắn liền bước đi một cách tiêu soái, còn không quên tặng thêm một cái vẫy tay chào tạm biệt. Tôi chỉ biết đứng chết trân nhìn hắn từng bước tiến vào phủ mà không thể làm gì, nhưng khi thấy có mấy chiếc xe ngựa đến, tôi đành phải chạy ra phía sau tìm đường vào.