Tôi không biết mình đang ở đâu, xung quanh là một màu trắng xóa, mọi thứ lúc này chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng, mọi xúc cảm, suy nghĩ như bị đình trệ, trong đầu là sự trống rỗng, mọi kí ức thì lại mơ hồ không rõ. Cả cơ thể nhẹ bẫng, tứ chi như chẳng thể hoạt động. Bỗng một giọng nói nhẹ bâng quơ vang lên trong đầu khiến sự kìm hãm cùng ý thức dần trở lại.
- A Vân dậy, dậy tiểu thư cho gọi cô kìa. Nếu không nhanh lên cẩn thận cô lại bị phạt nữa đấy.
Tôi từ từ mở mắt, đầu bỗng xẹt qua một tia đau đớn khiến tôi phải nhíu mày, không tự chủ mà dùng tay đập vào đầu mình mấy cái. Lúc này hiện trước mắt tôi là trần nhà nhìn khá cũ kĩ, đương lúc không hiểu chuyện gì thì tiếng nói ấy lại vang lên:
- A Vân cô không sao chứ, đừng làm ta sợ.
Hơi ngước nhìn, đó là một cô gái khoảng 15, 16 tuổi mắt to tròn, mặt trái xoan, tóc được búi lên hai bên trông rất thanh tú, chỉ có một điều khiến tôi vô cùng ngạc nhiên đó là cô ấy mặc đồ cổ trang. Đương lúc không hiểu chuyện gì thì một ý nghĩ xẹt qua khiến tôi vô cùng sợ hãi, giọng nói ấp úng:
- Cô là ai, sao tôi lại ở đây. Các người bắt cóc tôi đúng không. Tôi nói trước là tôi không có tiền đâu đấy đừng có hi vọng.
Vừa dứt lời tôi lại thấy mọi chuyện dường như có phần không đúng, dạo này bọn bắt cóc đều có quy mô thế sao. Người canh giữ còn mặc đồ cổ trang, hơn hết lại là một cô gái không sợ mình bỏ trốn à.
Cô gái kia còn đang ngơ ngác không hiểu tôi nói gì, thấy tôi chạy ra ngoài cũng liền đuổi theo, vội bắt lấy cánh tay tôi rồi nói:
- A Vân cô sao vậy ta là A Kiều nè, chúng ta cùng vào phủ lúc nhỏ mà.
Ánh mắt cô ấy dần trở nên lo lắng, nhìn cũng không giống như đang diễn. Nhìn lại bản thân trên người cũng mặc đồ cổ trang. Chẳng lẽ nào, bản thân là xuyên không rồi, nhưng tại sao mình lại đến được đây. Bỗng cơn đau đầu ập đến khiến tôi đứng có chút không vững, hàng loạt hình ảnh tựa thước phim truyền vào đầu.
Khung cảnh tối đen như mực chỉ có một vài chiếc xe là đi lại, đèn pha ô tô sáng rực khiến cho cung đường bớt đi sự ảm đạm, sợ hãi. Một người phụ nữ với chiếc xe máy đã cũ kĩ băng băng trên con đường dài mà người đó không ai khác chính là tôi cùng lúc đó là một xe tải bị mất phanh đi đến hai xe tông vào nhau, tôi bị bay đi xa, có lẽ...trong khoảnh khắc ấy tôi đã chết rồi.
Thấy sắc mặt tôi dần xấu đi cô gái lúc nãy kêu là A Kiều liền hỏi:
- Cô không khỏe sao, hay là vào phòng nghỉ ngơi đi.
- Ta không sao nhưng có một số truyện trước đây ta không nhớ được. Cô...có thể kể cho ta không.
Dường như cô ấy cũng không nghi ngờ gì liền nói:
- Cô tên là An Vân, ta là A Kiều hai chúng ta đều là trẻ mồ côi nên được đại phu nhân sắp xếp vào phủ hầu hạ đại tiểu thư từ lúc còn nhỏ. Chỉ là...hôm qua cô lỡ tay làm vỡ chiếc bình mà đại tiểu thư yêu thích nhất nên trong lúc nóng giận liền lấy ấm trà đập vào đầu cô.
Giọng A Kiều dần nhỏ lại, lén nhìn tôi nên tôi chỉ có thể cười gượng. Hóa ra thân thể này chỉ là một nha hoàn. Vì muốn biết thêm một chút nên tôi liền hỏi:
- Vậy đại tiểu thư cô ấy tên là gì với lại trong phủ có bao nhiêu di nương, thiếu gia, tiểu thư.
- Trong phủ không có di nương chỉ có lão phu nhân là lớn nhất xong đến đại phu nhân Dĩnh thị. Bà có ba người con là đại thiếu gia Bạch Tử Kiệt, nhị thiếu gia Bạch Tử Duệ và đại tiểu thư Bạch Ngọc Khuê. Đại thiếu gia thì cùng với tướng quân đang ở biên ải chống giặc, còn nhị thiếu gia chỉ thích văn thơ nên cũng không hay ở phủ.
A Kiều vừa nói xong tôi không biết mình may mắn hay là xui xẻo nữa. Bản thân thế nhưng lại xuyên vào cuốn tiểu thuyết np, không những thế còn trở thành nha hoàn của nhân vật phản diện không có kết cục tốt. Bản thân chẳng có chút đất diễn nào nhưng vẫn phải chết. Đúng là may mắn thì ít mà oan trái thì nhiều. Tôi chỉ biết khóc ròng trong lòng.
Câu chuyện xoay quanh nhân vật chính Hạ Diệu Âm người cũng như tên là đích nữ con vợ cả của phủ thượng thư xinh đẹp, tài giỏi, thông minh hơn hết còn biết y thuật. Đi đến đâu cũng khiến người khác phải trầm trồ, kinh ngạc dĩ nhiên vì vậy mà không ít người có địa vị cao bị hạ gục dưới chân nàng. Đến ngay cả tam hoàng tử Âu Nguyên vị hôn phu của Bạch Ngọc Khuê, người nổi danh là một người ôn hòa, dịu dàng là chàng hoàng tử trong mộng của biết bao cô gái trong thành cũng vì nàng ta mà từ hôn với Bạch Ngọc Khuê. Từ đây con đường ác nữ của cô ấy mới bắt đầu, tìm đủ mọi cách để hãm hại nữ chính đương nhiên mọi chuyện cũng không thành. Cuối cùng bị đám nam chủ giết chết rồi ném ra bãi tha ma.
Cuối cùng đến ngay cả phủ tướng quân cũng vì thế mà liên lụy. Bị mang tội danh có ý đồ thông đồng với địch mưu phản. Cả trăm mạng người cũng vì thế mà máu chảy thành sông. Bạch Tử Kiệt lúc biết tin trở về nhưng trên đường bị ám sát dẫn đến mất mạng, còn Bạch Tử Duệ thì được nữ chủ cứu được nên giữ được tính mạng vì thế mà mang trong lòng sự biết ơn với nàng ta, dần dần cũng động tâm dù biết chính bởi Hạ Diệu Âm mà cả phủ bị diệt, thân sinh chết trong oan ức. Cuối cùng đổi tên, cùng nhóm nam chính hạnh phúc bên cạnh nữ chủ. Vì là thời cổ đại chỉ có quan niệm tam thê tứ thiếp nên có rất nhiều người dị nghị nhưng với thế lực hùng mạnh của nhóm nam chính đương nhiên mọi chuyện sẽ được dẹp xuống mà những người loạn tin cũng bởi vậy không có kết cục tốt. Được một thời gian sau, không có ai lên tiếng nữa chuyện đó cũng dần trở thành một giai thoại.
Nghĩ lại thì nữ phụ Bạch Ngoc Khuê cũng có điểm đáng thương chỉ vì yêu nhầm người mà rước họa vào thân không những thế còn liên lụy đến người cả phủ.
Nhưng điều quan trọng bây giờ không phải là lúc để tôi cảm thán, bản thân có lẽ sẽ không thể trở về được nữa hơn hết còn có nguy cơ bị giết bất cứ lúc nào. Vừa nghĩ đến chuyện này trong lòng không khỏi run lên, quay sang nói với A Kiều:
- A Kiều vừa nãy cô nói tiểu thư tìm ta có chuyện đúng không.
- Ừm, nhưng hiện tại cô không khỏe hay là để ta đi giúp cô cho.
- Ta không sao, nếu ta không đi cô lại bị phạt.
Thấy tôi cương quyết như vậy cô ấy cũng không có ngăn cản:
- Được rồi.