Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 97




Trịnh Hưng mang theo Siêu Tử ngồi xổm gần nhà Dương Lâm.

“ Trịnh Hưng, không phải chúng ta đến thăm viện trưởng trại trẻ mồ côi sao? Ngồi xổm ở đây làm gì?”

Siêu Tử đậu xe máy trong một con hẻm nhỏ, lên tiếng phàn nàn: “Nơi rách nát này chật hẹp đến mức xe đạp có thể đi qua nhưng xe máy lại khó tiến vào.”

“Đừng lảm nhảm nữa.” Trịnh Hưng ném chai nước đá tới: “Chuyện này cũng là công việc.”

Lúc trước khi giúp Dương Lâm điều tra, hắn cũng đi theo vợ Dương Lâm vài ngày.

Lộ trình đi lại của vợ anh ta rất ổn định, ra ngoài mua đồ ăn, chơi bài ở tiệm mạt chược sau đó dạo bộ một lát rồi về nhà nấu cơm.

Ngoài ba địa điểm và con đường này, số lần ra ngoài tăng đột biến là để gặp người đàn ông đó.

Ban đầu, Trịnh Hưng nghĩ rất đơn giản.

Cô nam quả nữ ở chung một chỗ, chỉ có thể là lén lút hẹn hò, còn có thể có chuyện gì khác?

Sau khi nhận tiền cọc của Hồ Trân Trân, hắn phân tích kỹ càng hơn, ngay lập tức suy ra điểm đáng nghi.

Cho dù muốn đến công viên yêu đương vụng trộm, phần lớn người ta sẽ không lựa chọn tới gần cửa nhà mình, là nơi hàng xóm hay lui tới, bị người khác nhìn thấy rồi truyền ra ngoài thì không hay cho lắm.

Nếu địa điểm được chọn ở đây, cũng có nghĩa là vợ Dương Lâm không sợ bị phát hiện.

Chí ít cũng không sợ bị hàng xóm trông thấy?

Không sợ hàng xóm dòm ngó nhưng lại sợ bị Dương Lâm phát hiện, người này có thể là ai?

Trịnh Hưng nghĩ mãi cũng không tìm ra đáp án.

Hắn đơn thuần trốn dưới nhà Dương Lâm chờ đợi, đánh cược một phen xem hôm nay người đàn ông đó có đến không.

Mặc dù lúc Dương Lâm đưa ra yêu cầu, anh ta nói vợ anh ta luôn đi ra ngoài vào dịp cuối tuần. Trên thực tế, cô ấy thường xuyên gặp người đàn ông này nhưng đều tránh mặt Dương Lâm, không để anh ta phát hiện ra.

Sắp đến giờ nấu cơm tối, theo những gì Trịnh Hưng quan sát, vợ Dương Lâm sẽ đi ra ngoài và đến siêu thị mua đồ ăn.

Gần đó có một cái chợ nhỏ.

Đó là một nhà kho đơn sơ được phủ bằng vải đen, các ông bà già tự trồng rau và đem chúng ra bán.

So với siêu thị lớn, giá cả của bọn họ rẻ hơn nhiều.

Nhiều người thích đi mua sắm vào thời điểm này.

Vợ Dương Lâm cũng là một trong số đó.

“Kìa, ra rồi!”

Siêu Tử tựa vào thành xe máy, may mắn nhìn thấy trước nên nhỏ giọng nhắc nhở Trịnh Hưng.

Trịnh Hưng ngẩng đầu xem xét, ngoài vợ của Dương Lâm ra, anh ta còn nhìn thấy người đàn ông đã hẹn hò cùng cô ấy lúc trước.

Đây thực sự là niềm vui bất ngờ.

Trịnh Hưng nhếch khóe miệng lên, trước tiên bấm máy chụp ảnh.

Người đàn ông kia hình như cũng ngồi xổm gần nhà Dương Lâm nửa ngày trời, vợ Dương Lâm vừa ra khỏi cửa liền đi tới chỗ cô ấy.

“Chị Tô Hồng!”

Lúc bọn họ đi ngang qua Trịnh Hưng, hắn nghe thấy người đàn ông gọi cô ấy như vậy.

“Em vừa về thành phố H, bây giờ tình trạng của Tiểu Soái tốt hơn rất nhiều rồi.”

Chỉ cần nghe câu này cũng đủ giúp Trịnh Hưng hiểu ra nhiều chuyện.

Xem ra trước đó hắn thật sự đã đoán sai.

Hắn bám đuôi theo, gửi tin nhắn cho Dương Lâm: [Anh có biết Tiểu Soái là ai không?]

[Em trai của vợ tôi, sao thế?]

Lúc Dương Lâm nhận được tin nhắn, anh ta đang dẫn đội thi công nghiên cứu cách phá nhà, chỉ kịp hỏi vấn đề này.

Trịnh Hưng không trả lời anh ta.

Sau khi biết được danh tính của Tiểu Soái, mọi thứ được liên kết dễ dàng hơn.

Trịnh Hưng đầy tự tin tiếp tục quan sát người đàn ông và Tô Hồng từ xa.

Hắn thấy Tô Hồng rút ví ra, lấy rất nhiều tiền đưa cho người đàn ông.

Sau đó người đàn ông lấy từ trong túi ra một mảnh giấy đưa cho Tô Hồng.

Tô Hồng đọc xong, cô ấy đã khóc.

Trịnh Hưng đứng cách đó khá xa, không nghe rõ cụ thể hai người họ nói gì, nhưng sau khi Tô Hồng đọc nội dung trong tờ giấy xong, cô ấy lại rút một đống tiền mặt đưa hết cho người đàn ông.

Chuyện này nhìn thế nào cũng thấy sai sai

Trịnh Hưng tặc lưỡi, cảm thấy có gì đó không ổn.

*

Hồ Trân Trân lên tiếng, tiền cũng đã tiêu, tiến độ phá dỡ bệnh viện Điền Bồ nhanh một cách thái quá.

Trước đây Dương Lâm đã liên hệ với chủ nhân ngôi nhà này và bàn về việc phá dỡ.

Tuy nhiên, người đàn ông đó mở miệng như sư tử ngoạm, đưa ra một con số rất cao là một triệu rưỡi cho căn nhà xập xệ chỉ có hai tầng, lúc ấy Dương Lâm nghe xong không thèm trả lời.

Theo anh ta thấy, trả một triệu cho căn nhà này đã là quá nhiều.

Vì Hồ Trân Trân đã nói sẽ phá dỡ nó trong ngày hôm nay nên số tiền sai trái này buộc phải trả.

Dương Lâm liên hệ với chủ nhà, vừa mở miệng đưa ra lời đề nghị, anh ta đột nhiên mất bình tĩnh khi nghe số tiền năm triệu tệ mà chủ nhà vừa nhắc đến.

Bản chất thực sự của người keo kiệt bủn xỉn đã lộ rõ.

“Tôi đồng ý trả một triệu rưỡi nhưng kèm theo một yêu cầu, tôi muốn phá dỡ ngôi nhà này ngay lập tức.”

Người chủ nhà phía đầu dây bên kia do dự một chút: "Không, tôi cho thuê rồi. Hiện tại nó giống như phòng khám vậy."

Dương Lâm nói: "Hai triệu tệ."

"Bây giờ tôi muốn phá nó ngay lập tức. Đừng lo lắng, tôi sẽ thanh toán tiền bồi thường hủy hợp đồng cho phòng khám."

Chủ nhà nhanh chóng gật đầu vì sợ Dương Lâm sẽ đổi ý.

Ở phố Tây Kinh Môn, ai quen biết Dương Lâm đều biết anh ta keo kiệt đến mức nào, nếu bây giờ không nhanh chóng đồng ý, sau này chắc chắn sẽ hối hận.

Ban đầu căn nhà không đáng bao nhiêu tiền nên việc cho thuê nó chỉ tốn 15.000 nhân dân tệ mỗi năm.