Thomas xuất hiện cuối cùng, dắt tay Hồ Trân Trân tiến về phía trước.
Sau khi nhà thiết kế ra chào kết màn và cảm ơn, thì sẽ có một cuộc phỏng vấn nhỏ.
Hồ Trân Trân rất lo lắng, trong nhất thời cô quên mất Thomas sẽ tiếp nhận phỏng vấn.
“Thomas, xin hỏi anh đã lấy cảm hứng từ đâu để tạo ra bộ trang phục tuyệt đẹp như vậy?”
Lúc phóng viên bắt đầu đặt câu hỏi Hồ Trân Trân thấy không có gì liên quan tới mình nữa nên định đi xuống sân khấu, nhưng cô vừa mới đi được một bước thì bị Thomas kéo lại.
“Đương nhiên là từ người bạn tốt của tôi rồi, ngoài ra tôi còn lấy cảm hứng từ những dãy núi tuyết nữa.”
Đèn flash liên tục chĩa về phía cô làm cô không mở mắt được.
Số lượng đèn flash nơi này còn chưa bằng một nửa số lượng đèn flash mà các minh tinh phải đối diện khi đi trên thảm đỏ, thế mà cô đã cảm thấy nhức mắt như vậy rồi, xem ra không phải ai cũng làm minh tinh được.
Trong phút chốc, đầu óc của Hồ Trân Trân bay lên chín tầng mây luôn rồi.
Chờ cô hồi hồn lại thì những câu hỏi của phóng viên đã không còn liên quan đến show diễn này nữa rồi.
“Ở bên ngoài đang có tin đồn hai vị đang tìm hiểu nhau, xin hỏi hiện tại hai người chỉ dừng lại ở mức bạn bè thôi sao? Hoặc trong tương lai hai người có dự định vượt xa hơn mức tình bạn không?”
“Tôi và Hồ Hồ chỉ là bạn tốt thôi, chứ không có ý gì khác đâu.” Thomas giải thích được một nửa thì chuyển sang chủ đề khác: “Nhưng hiện tại Hồ Hồ không chỉ là bạn tốt mà cô ấy còn là bà chủ của tôi nữa.”
Hai người đứng trên cùng một sân khấu nhưng cũng không thèm liếc nhìn nhau một cái, rõ ràng hai người này chả có gian tình gì cả.
Phóng viên thấy không thể moi thêm được tin gì nữa, nên đã chuyển sự chú ý qua Hồ Trân Trân.
“Cô Hồ, gần đây có tin đồn cô sẽ định cư ở nước F luôn, điều này có phải sự thật hay không?”
“Cô Hồ! Sau khi tiếp nhận thương hiệu Kỷ Tiên Sinh, thì cô có định thay đổi những định hướng hay lối đi của nhãn hàng trước đó không?”
“Cô có cho rằng giá cổ phiếu của Kỷ Tiên Sinh có thể duy trì như hiện tại không?”
Các phóng viên đặt ra vô số câu hỏi nên có rất nhiều giọng nói đan xen vào nhau làm cho Hồ Trân Trân thấy hơi nhức đầu.
Sự kiên nhẫn của cô có giới hạn, cô không định trả lời hết những câu hỏi ở đây.
Cô chỉ trả lời một câu đơn giản dứt khoát: “Kỷ Tiên Sinh vẫn sẽ luôn là Kỷ Tiên sinh, chỉ là thay đổi chủ mới mà thôi, nhân viên và nhà thiết kế đã tạo ra những bộ trang phục tuyệt đẹp từ trước đến nay đều được giữ nguyên không thay đổi gì cả, mọi người không cần phải lo lắng.”
Đương nhiên, không phải phóng viên nào cũng dễ dàng buông tha như vậy.
Ở trong mắt nhiều người việc Hồ Trân Trân mua lại thương hiệu Kỷ Tiên Sinh là chính tay cô đã cướp đi món bảo vật trân quý nhất của họ.
“Cô Hồ, nếu cô không có dự định ở lại nước F như mọi người nói, vậy cô có thể trả lại Kỷ Tiên Sinh cho Thomas được không?”
Người nói ra câu này với giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng không phải ai cũng vậy.
“Này, cô không thể cướp đi thương hiệu được xem là bảo vật ở đất nước chúng tôi, Kỷ Tiên Sinh thuộc về đất nước chúng tôi, cô không có quyền sở hữu đến nó!”
Có người cực đoan lên tiếng phản đối bằng những từ ngữ mang tính lăng mạ nhanh chóng bị bảo vệ bắt lấy đuổi ra ngoài.
Hồ Trân Trân đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, liền nhận ra không chỉ có người mới vừa bị bảo vệ kéo ra ngoài mà ở trong vẫn còn rất nhiều người khác cũng rất tức giận và có suy nghĩ bất bình.
Cô chủ động cầm lấy micro, bình tĩnh nói.
“Nếu muốn tôi trả lại Kỷ Tiên Sinh thì cũng rất đơn giản, ra giá đi, tôi nắm trong tay 70% cổ phần, mỗi 1% là 2 tỷ, tôi tính giá rẻ cho mọi người là 130 tỷ cho toàn bộ cổ phần, nếu đồng ý thì tôi sẵn sàng ký hợp đồng chuyển nhượng luôn.”
“À còn nữa, tôi chỉ chấp nhận thanh toán trong một lần thôi.”
Sau khi Hồ Trân Trân nói xong, hiện trường liền trở nên yên tĩnh.
130 tỷ mà Hồ Trân Trân nói như mua đồ ăn hay mua một quả dưa hấu ngoài chợ vậy đó.
Người đàn ông lúc trước còn la lối om sòm đang bị kéo ra cũng im bặt.
Trước khi bị kéo ra ngoài, anh ta còn hét lên một câu: “Nhưng cô mua lại đống cổ phần đó chỉ tốn có 85 tỷ thôi mà!”
“Tôi là một doanh nhân…” Hồ Trân Trân thuận miệng trả lời.
Người nọ đã bị kéo ra ngoài nhưng Hồ Trân Trân không chỉ nói cho một mình anh ta nghe mà là nói cho tất cả mọi người ở đây, sau đó cô tiếp tục nói.
“Nếu mọi người muốn tôi đem món đồ của tôi trao cho mọi người, thì mọi người phải cho tôi một chút lợi ích gì đó chứ.”
Hồ Trân Trân chỉ nói đơn giản như vậy thôi mà đã chặn được miệng của tất cả mọi người ở đây rồi, ngay cả nhóm truyền thông cũng mất một lúc mới hiểu được vấn đề cô nói.
“Cô Hồ, cô đồng ý bán cổ phần với cái giá 130 tỷ thật sao?”
“Nếu mọi người có thể trả được……”
Họ vẫn còn nhiều điều muốn hỏi, nhưng Hồ Trân Trân đã xuống sân khấu dưới sự yểm trợ của Thomas, truyền thông muốn đuổi theo cũng không được.
Ngay cả những người đang xem phát sóng trực tiếp khi thấy một màn này, cũng chấn động vài giây.
[Chị Hồ, trâu bò thật nha!]
Một bình luận phá vỡ sự trầm mặc hiện tại, sau đó khu bình luận liền trở nên náo nhiệt hơn.
[Chị Hồ muốn bán thật sao? Mới mua được bao lâu mà chị Hồ sắp kiếm được thêm 45 tỷ rồi!]