Nghe nói Hồ tổng là hậu duệ duy nhất của một gia tộc ẩn dật, không biết lần này cô sẽ mang gì đến cuộc đấu giá, có thể bỏ ra bao nhiêu tiền để hỗ trợ cho hoạt động lần này.
Giàu có năm đời là thật là giả, ngày mốt sẽ biết được kết quả.
Trong lòng hắn ta ngứa ngáy, dứt khoát không ở lại văn phòng nữa.
“Thư ký Trương, giúp tôi liên lạc với giám đốc Vương của viện bảo tàng, tối nay tôi muốn mời ông ta ăn một bữa cơm.”
Phùng đổng muốn hỗ trợ việc sửa chữa lại bảo tàng, còn cố tình tổ chức đấu giá gây quỹ vì mục đích này nên giám đốc Vương rất cảm kích tất nhiên sẽ không từ chối lời mời của ông ta.
Để phù hợp với tính chất của một người có văn hóa, Phùng đổng không chọn những bữa ăn theo yêu cầu chú trọng vào quá trình ăn uống mà chỉ chọn một phòng riêng cao cấp trong nhà hàng do ông ta kinh doanh để tiếp đãi ông.
Nhà hàng do mình mở rất riêng tư, có thể nói chuyện dễ dàng.
Phùng đổng đặc biệt mang theo một con dấu gỗ sưu tầm ở nhà, là đồ vật từ hai trăm năm trước, được coi là đồ cổ nhỏ, trị giá của nó khoảng một trăm vạn.
Trên bàn ăn lấy cái này ra để tặng cho viện bảo tàng, cũng có thể tạo dựng quan hệ với giám đốc Vương này.
Hoạt động kinh doanh chính của nhà họ Phùng là khách sạn, với hàng trăm khách sạn từ ba sao đến năm sao trên khắp cả nước.
Thành phố S là chiến trường chính của nhà họ Phùng.
Thành phố S được coi là thành phố du lịch, ven biển, vừa có nền văn hóa lịch sử làm nền nên hằng năm thu hút rất nhiều khách du lịch.
Thế hệ trước trong nhà không quen với việc tuyên truyền trên mạng, sau khi Phùng đổng tiếp nhận, mới bắt đầu coi trọng sức mạnh của truyền thông.
Ông ta tổ chức cuộc đấu giá này, một mặt để tìm hiểu lai lịch của Hồ Trân Trân, mặt khác, ông ta cũng muốn làm quen với giám đốc Vương ngày thường ít giao du với bên ngoài, để thuận tiện cho sự hợp tác sau này..
Làm ông ta ngạc nhiên là khi giám đốc Vương nhìn thấy ông ta, vẻ mặt tươi cười, trông rất vui vẻ.
Phùng đổng nghe được lời đồn về giám đốc Vương là một người cổ hủ chỉ yêu lịch sử, vốn không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cũng lo lắng giám đốc Vương sẽ làm ông ta mất mặt, bây giờ thì xem ra lời đồn này không hoàn toàn là sự thật.
Trong lòng ông ta thoải mái hơn rất nhiều, mời người ngồi xuống.
“Giám đốc Vương, nghe danh đã lâu, hôm nay cuối cùng tôi cũng có cơ hội gặp anh trực tiếp..”
“Anh khách sáo rồi, Phùng đổng, tôi cũng muốn cảm ơn anh đã sẵn lòng hỗ trợ việc sửa chữa lại bảo tàng của chúng tôi.”
Giám đốc Vương nở nụ cười, trông rất dễ nói chuyện.
“Chúng tôi đã buồn rầu rất lâu, định vay vốn ngân hàng để sửa chữa. May là chúng tôi có những doanh nhân yêu thích lịch sử như các anh, chứ không thì không biết việc sửa chữa sẽ bị trì hoãn tới khi nào nữa.”
Phùng đổng mỉm cười, lựa ý hùa theo nói: “Bảo vệ di vật văn hóa là một việc rất quan trọng, đây là việc chúng tôi nên làm mà.”
Người bình thường nghe thấy lời này, đều biết phải khách sáo.
Phùng đổng coi đó là điều hiển nhiên, đợi Giám đốc Vương trả lời mình
Cuối cùng ông chỉ nói, “Đây quả thực là việc mà con cháu đất nước chúng ta nên làm!”
Khóe miệng Phùng đổng lập tức cứng đờ.
Giám đốc Vương này đúng như trong lời đồn, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế gì cả.
Quên đi, dù sao ông cũng chỉ muốn hợp tác với bảo tàng và làm quen với Giám đốc Vương.
Đợi lấy con dấu cổ bằng gỗ ra đưa cho viện bảo tàng rồi, thì ông ta không còn sợ giám đốc sẽ không đồng ý hợp tác nữa.
Phùng đổng đã điều tra qua.
Viện bảo tàng thành phố S đã lâu rồi không nhận di vật văn hóa mới, ông ta tặng cho họ một cái, những người này còn không biết ơn mà nhận lấy sao?
Nghĩ vậy, Phùng đổng lại mỉm cười lần nữa.
“Giám đốc Vương, mấy năm nay viện bảo tàng không có nhận di vật văn hóa mới, tôi……”
Ông ta vừa mới mở chủ đề, còn chưa kịp nói muốn gửi thứ gì đến bảo tàng thì giám đốc Vương đã mỉm cười cướp lời.
“Phùng đổng đúng là nắm tin tức nhanh nhẹn, tôi vừa mới nhận được tin tức, không ngờ là anh cũng biết đó.”
Hả?
Ông đang nói gì vậy?
Trên mặt Phùng đổng nhất thời lộ ra vẻ bối rối, trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm không tốt,.
Mọi chuyện luôn như vậy, khi bạn cảm thấy sẽ thuận lợi để tiến hành thì chưa chắc sẽ thuận lợi, nhưng khi bạn cảm thấy sẽ xui xẻo chắc chắn chắc sẽ xui xẻo.
Bây giờ Phùng đổng cũng như vậy.
Ông ta không thể tin được nói, “Anh nói gì chứ?”
Giám đốc Vương tưởng ông ta không nghe rõ, nên vui vẻ lặp lại lần nữa, “Hồ tổng, Hồ Trân Trân, chắc anh cũng biết cô ấy chứ, vừa nãy cô ấy đã liên lạc với viện bảo tàng của chúng tôi, muốn tặng một bức tranh của Vương Bạch Thạch!”
Chuyện này rất tốt, để giám đốc Vương lặp lại một trăm lần ông cũng vui.
Trên thế giới chỉ còn lại hơn chục bức tranh gốc của Vương Bạch Thạch, vậy mà còn tặng cho viện bảo tàng nữa, sao ông có thể không vui cho được chứ?
Trong phút chốc, suy nghĩ trong đầu Phùng đổng khác với suy nghĩ của giám đốc Vương.
Trên thế giới chỉ còn lại mấy chục bức tranh gốc của Vương Bạch Thạch, vậy mà còn tặng viện bảo tàng sao? Hồ Trân Trân thực sự là một người tiêu tiền như rác!
Đó không phải là thứ dùng tiền có thể mua được, một tấm ít nhất cũng phải hai trăm triệu, nhưng dù có ra giá đi nữa cũng không có người bán!
Ông ta lập tức hối hận, người nhà ông đã nói Hồ Trân Trân này là người hào phóng nhất, ông ta rảnh rỗi không có việc gì làm đi kiểm tra độ sâu cạn của cô.
Bây giờ thì hay rồi, trước bức tranh gốc của Vương Bạch Thạch, ông ta vốn không thể lấy con dấu gỗ ra, vốn dĩ muốn nói chuyện hợp tác, cũng không tìm được cơ hội để nói.
Bữa cơm này, Phùng đổng ăn không vào.
Tiễn giám đốc Vương đi rồi, ông ta vẫn còn đang chìm trong hối hận.
Sao Hồ Trân Trân có thể dễ dàng trao bức tranh gốc của Vương Bạch Thạch đi như vậy!
Phùng đổng càng nghĩ càng cố chấp, còn nổi lên suy nghĩ muốn làm thân với cô, không vì lý do nào khác, ngoài những bức tranh treo trên tường nhà ông là hàng nhái, cũng muốn xem thử bản gốc ra sao.
Có điều suy nghĩ này rất nhanh bị ông ta dập tắt.
Đàn ông dù thiếu thứ gì, cũng không thể thiếu ý chí.
Hôm nay ngay cả con dấu gỗ ông ta cũng chưa đưa ra, thật sự quá mất mặt, buổi đấu giá vào ngày mốt, ông ta sẽ phải áp chế Hồ Trân Trân bằng mọi cách, giành lại được sự chú ý của giám đốc Vương.
Phùng đổng xốc lại tinh thần, cũng mặc kệ bây giờ là mấy giờ, gọi điện thoại cho thư ký.
“Hồ tổng đã trả lời chưa? Cô ấy có nói sẽ mang gì đến tham gia buổi bán đấu giá ngày mốt không?”
Thư ký ở đầu dây bên kia không dám lên tiếng phàn nàn, lén trợn mắt, giọng nói vẫn ngọt ngào, “Hồ tổng đã đồng ý tham gia rồi ạ, vật phẩm đấu giá cũng đã được quyết định, bây giờ tôi sẽ gửi hình qua cho ngài.”
Phùng đổng “Ừ” một tiếng, rồi cúp điện thoại.
Ông ta không thể giữ được bình tĩnh trong vài giây, hoàn toàn suy sụp khi nhìn thấy tấm hình chụp.
“Chết tiệt!”
Phùng đổng nhịn không được mà chửi thề, “Rốt cuộc cô ta có nhiều có tiền đến mức nào, sao có thể tùy tiện lấy ta thứ này như vậy!”