Xuyên Sách: Tôi Ở Nhà Nam Chính Làm Cá Mặn

Chương 17: Eo nhỏ




Nam Diễm về đến nhà, từ trong bếp, mùi thức ăn ngào ngạt bay ra, khiến bụng cô cồn cào không thôi.

Đang định đi lên phòng, cô chợt nghe giọng Diệp phu nhân từ trong bếp vọng ra.

"Con đúng là khéo tay quá, nhìn xem chỉ là cà rốt thôi mà cũng cắt đẹp như vậy"

"Dì quá khen rồi ạ... tay nghề của con cũng chỉ tạm thôi"

Đáp lại bà ấy là một giọng nói nhẹ nhàng, nữ tính, dù chưa thấy mặt nhưng Nam Diễm đoán người kia hẳn là rất xinh đẹp.

Cô rón rén đi lại gần, ghé mắt nhìn vào trong...

Đúng như cô nghĩ, chị gái kia quả thật rất đẹp, dáng người mảnh mai, gương mặt thanh tú, cả người toát ra khí chất của một thiếu nữ thế gia.

"Nhã Đoàn, ai lấy được cháu quả là có phúc"

Phan Khuynh Vân nhìn Dương Nhã Đoàn đang bận bịu nấu ăn, buâng quơ nói một câu như thế làm cho cô gái bên cạnh đỏ mặt không thôi.



Nam Diễm đứng bên ngoài cũng gật gật đầu đồng ý với Diệp phu nhân... người này cô nhớ là ai rồi.

Đây không phải là tiểu thư Dương gia mà lần trước trong buổi tiệc, Diệp phu nhân muốn giới thiệu chon nam chính đại nhân sao.

Xem ra lần này Diệp phu nhân thật sự muốn gả Diệp Cảnh Ninh cho con gái người ta rồi.

Mà khoan, Dương Nhã Đoàn hôm nay đến lại còn nấu ăn như thế... vậy chẳng phải Diệp Cảnh Ninh cũng về Diệp gia?

Lúc này, Diệp Cảnh Ninh vừa mở cửa bước vào, liền thấy Nam Diễm đứng ngoài phòng bếp lấp ló.

Từ từ tiến lại, lúc đến gần Nam Diễm, nương theo ánh mắt cô nhìn vào trong.

Nam Diễm nãy giờ vẫn còn kẹt trong đống suy nghĩ loạn thất bát tao không để ý phía sau lưng có người.

Lúc định quay đi, không phòng bị liền va trúng Diệp Cảnh Ninh phía sau... môi của cô dán chặt trên khuôn ngực rắn chắc của hắn.

Nam Diễm rơi vào hoảng loạn, vội vàng lùi ra sau, đầu xém chút đập mạnh vào tường nhưng một lần nữa cô lại rơi vào vòng tay của người kia...

"Cẩn thận"

Giọng nói ấm áp của người đàn ông vang lên bên tai như một thứ bùa mê, dễ dàng làm người khác mê muội... Nam Diễm cũng không ngoại lệ.

Tư thế của hai người gần như không có kẽ hở, tay Diệp Cảnh Ninh lúc này vẫn đặt trên eo Nam Diễm.

Cái eo vừa nhỏ vừa mềm khiến hắn cảm tưởng, bản thân chỉ cần thêm chút lực liền có thể nghiền nát nó, giống như không thể kiềm chế, hắn xoa nhẹ eo cô.

Diệp Cảnh Ninh không muốn... hắn không muốn rời đi.



"Cảnh Ninh về rồi sao?"

Giọng Diệp phu nhân vang lên, Nam Diễm hoàn hồn, đẩy người kia ra, cô cúi mặt không dám nhìn người đối diện.

"Tiểu Diễm, con về khi nào thế?" Diệp phu nhân vừa bước ra liền thấy Nam Diễm, bà hơi ngạc nhiên hỏi.

Nam Diễm cố bình tĩnh, cô mỉm cười nhìn bà trả lời: "Dạ con vừa về đến ạ"

Phan Khuynh Vân gật gật đầu, rồi nhìn sang con trai mình, vẻ mặt không hài lòng:

"Sao giờ này con mới về? Chẳng phải mẹ bảo con về sớm chút sao?"

Diệp Cảnh Ninh chậm chạp đáp: "Có vụ kiện cần con giải quyết gấp"

Phan Khuynh Vân liếc nhìn đứa con tham công tiếc việc của mình một cái rồi, hướng mắt vào trong bếp, bà gọi một tiếng: "Nhã Đoàn à"

Dương Nhã Đoàn dáng vẻ dịu dàng, ngoan ngoãn bước ra, vừa nhìn thấy Diệp Cảnh Ninh, không nhịn được liền đỏ mặt

"Em chào anh Cảnh Ninh"

Diệp Cảnh Ninh khuôn mặt lạnh lùng, xa cách, biểu cảm trên mặt cũng không có gì biến hóa, nhưng vẫn lịch sự gật đầu:

"Dương tiểu thư chào"

Dương Nhã Đoàn thấy thế liền tiến lên một bước, mặt mày vui vẻ, ánh mắt nhìn Diệp Cảnh Ninh như gắn đèn led, dùng chất giọng ngọt lịm của mình nói:

"Anh còn nhớ em sao?"

Diệp Cảnh Ninh mặt vẫn không cảm xúc: "Trí nhớ của tôi vẫn tốt"

Nói xong, hắn nhịn không được, ghé mắt nhìn sang Nam Diễm, sau đó cái nhìn lại rơi xuống eo nhỏ của cô...

Nam Diễm bên cạnh, đang tận lực làm người tàn hình làm gì có tâm tình để ý người kia, cô đi đến, nói nhỏ với Diệp phu nhân: "Vậy... con xin phép lên phòng trước ạ"

Phan Khuynh Vân, đưa tay xoa nhẹ đầu cô một cái, bà mỉm cười: "Được"

Nam Diễm rời đi được một lúc, trong phòng, cô đứng trước gương thơ thẩn, tay ép chặt trên ngực, cố ngăn trái tim đang đập loạn của mình.