Xuyên Sách: Tôi Ở Nhà Nam Chính Làm Cá Mặn

Chương 15: Giải cứu nữ chính




Tên đại ca dùng cái giọng chua lè của mình trêu chọc: "Em gái, hay là giúp bọn anh vui vẻ một chút có được không?"

Một kẻ đầu trọc bên cạnh cũng lên tiếng: "Ăn mặc hở hang như vậy... không phải là đang muốn đàn ông chơi sao?

"Ha ha... ngực em to quá cho anh sờ một cái được không mỹ nữ?"

Nghe vậy, đám đàn ông kia đồng loạt cười lên một cách dâm đãng...

Cô gái xinh đẹp nọ, giọng nói như nén lại sợ hãi lên tiếng: "Các anh không được lại đây, tôi... tôi sẽ la lên đó"

"Khà khà... em gái, em làm anh sợ quá đi mất"

Nói rồi, một người trong số đó tiến lại, bắt lấy tay cô.

Cô gái không giấu nổi vẻ sợ hãi hét lên: "Các anh buông tôi ra... cứu tôi với... cứu tôi"

Người đàn ông mặt sẹo giọng điệu cợt nhã: "Địa bàn này là của tụi anh, em cứ la đi... càng la tụi anh càng kích thích a"

...

Trong một góc, Yên Trà sắp nhịn không nổi xông ra, Nam Diễm muốn kéo lại nhưng không kịp:

"Yên..."

Yên Trà chạy vào, trừng mắt với đám người kia, lớn tiếng quát: "Các anh buông chị ấy ra"

Đám người kia vừa nhìn thấy Yên Trà càng thêm phấn khích.

"Chà chà hôm nay quả là ngày may mắn nha... khặc khặc"

"Có hơi nhỏ tuổi nhưng không sao... bọn anh chơi hết ha ha ha"

"Đúng đúng tao sắp chịu không nổi rồi nhanh nhanh đi"

Tiếng cười ngày càng lớn làm Yên Trà dâng lên từng đợt da gà, cô nắm chặt tay, nhắm trúng mục tiêu, co chân đá thẳng...

"Á..." Một tên la lên đau đớn, tay nắm chặt đũng quần.

Yên Trà một phát đá thẳng vào chỗ đó, giọng cười cợt: "Sao? Còn muốn nữa?". Web‎ đọc‎ 𝙣ha𝙣h‎ 𝙩ại‎ _‎ TR𝗨𝙈TR𝗨‎ 𝙔ỆN.𝐯𝙣‎ _

"Mẹ mày con đĩ nhỏ... tụi bây bắt nó lại cho tao..."

Hơn năm người đàn ông to cao, mặt mày dữ tợn, xông về phía nữ sinh kia.

Yên Trà dù có võ nhưng làm sao mà đấu lại một đám đàn ông như thế, hết tránh né lại ra đòn...

Khi thấy bản thân sắp không chịu đựng được thì từ phía ngoài con hẻm, tiếng còi cảnh sát vang lên không ngừng, tiếng bước chân rầm rập chạy lại...

"Cảnh sát đây, đứng im không được nhúc nhích"

Bọn đàn ông kia nghe vậy liền hoảng sợ trợn mắt nhìn nhau, tên đại ca tức giận quát lên: "Má nó cảnh sát... rút nhanh"

Cả đám sợ sệt, bỏ chạy theo một hướng khác, trước khi đi còn không quên quau lại cảnh cáo Yên Trà...

"Cậu có sao không?"

Sau một trận chiến kịch tính, Yên Trà quần áo tóc tai lộn xộn, nằm xuống đất thở dốc, Nam Diễm vội vàng chạy đến đỡ lấy.

Yên Trà vừa cười vừa nói: "Không sao... cũng may có cảnh sát"

Nam Diễm bất lực liếc người kia một cái: "Không có cảnh sát"

Yên Trà khó hiểu nhìn cô, Nam Diễm lấy điện thoại từ trong túi ra, phát lại đoạn video có âm thanh và tiếng cảnh sát như lúc nãy....

"Không phải chứ, lúc nảy mình nghe âm thanh lớn lắm mà... như thật luôn"

Nam Diễm mặt không cảm xúc, mở balo lấy ra một cái loa phát nhạc...

"Oa... Nam Diễm cậu thông minh thật đó... nếu không mình chắc không xong rồi"

Nam Diễm dáng vẻ như người lớn, cô hơi cao giọng: "Dù cậu có huy chương vàng Taekwondo đi nữa nhưng cậu làm sao đấu lại hơn mười tên đàn ông to con kia"

"May là bọn họ dễ bị lừa nếu không tụi mình chết chắc"

Yên Trà hơi phồng má, nhìn cô, giọng nói có chút đáng thương: "Mình sai rồi, sau này không nóng vội như vậy nữa"

"Cảm... cảm ơn hai em" Cô gái kia nãy giờ đứng im lìm bất động, bây giờ mới lên tiếng.

Nam Diễm và Yên Trà đồng thời nhìn sang, cả hai đều cảm thấy choáng ngợp, chị gái vô cùng xinh đẹp, mặt mày như họa, hương diễm đoạt mục*, làn da trắng đến phát sáng, dáng người cao ráo, ngực tấn công, mông phòng thủ... cmn quá đẹp đi.

*Hương diễm đoạt mục: xinh đẹp chói mắt

- -----------

Cửa hàng tiện lợi

"Chị vẫn ổn chứ?" Nam Diễm thấy chị gái xinh đẹp có vẻ vẫn còn hoảng sợ nên bước đến hỏi han.

Người kia, giọng yếu ớt: "Không... không sao"

Nam Diễm: "Chị không muốn báo cảnh sát sao?"

Chị gái hơi suy nghĩ rồi lắc đầu: "Chúng ta không có bằng chứng, không thể kiện bọn chúng được với lại chỗ đó vắng người, lại không có camera..."

Nam Diễm mặt bình tĩnh, mở điện thoại, cô phát lại đoạn video cô quay được, đó là cảnh bọn người không ngừng nói mấy câu kinh tởm kia...

"Oa... cậu quay khi nào thế, còn quay rõ như vậy?" Yên Trà thật sự bội phục Nam Diễm.

Cô gái kia hơi ngạc nhiên, cô nhìn Nam Diễm thầm đánh giá.

Nữ sinh này nhìn trẻ người, non nớt nhưng cách xử lý tình huống lại thông minh, bình tĩnh đến vậy.

"Hôm nay không tiện, hay là vầy đi chúng ta kết bạn Fb, hôm nào chị mời hai em đi ăn coi như cảm ơn được không"

Yên Trà nghe đến ăn liền sáng mắt, lại còn được đi chung với người đẹp như vậy, một người nhan khống như cô sao lại bỏ qua cho được, rất nhanh liền đồng ý: "Được ạ"

"Tên fb của em là gì thế?"

"Dạ là Yên Trà ạ"

Chị gái kia, gật gật đầu, tay nhấn tìm tên, một lát sau mới lên tiếng: "Ừm em đồng ý kết bạn đi"

"Chị tên Lê Duật Vân, còn em tên gì thế?" Cô nhìn sang Nam Diễm

"Nam Diễm ạ"

Lát sau, một chiếc xe sang trọng chạy đến, người đàn ông trung niên bước xuống xe, cúi đầu chào: "Cô chủ"

"Hôm nay rất cảm ơn hai em... bây giờ chị phải đi rồi, lần sau nhất định phải gặp đấy."

Lê Duật Vân nói ra một câu như thế, cô mỉm cười tạm biệt Nam Diễm và Yên Trà, sau đó nhanh chống lên xe rời đi...

Nam Diễm vẫn đứng đó, ánh mắt không rời khỏi chiếc xe vừa rời đi kia, trong đầu một đống suy nghĩ không ngừng chạy loạn.

Cốt truyện vẫn âm thầm diễn ra, dù có tránh né thế nào cũng không thể... cô thế mà lại cứu được nữ chính.

Theo cốt truyện khi Phương Kiều Kiều không xuyên đến, nữ chính Lê Duật Vân là tiểu thư của Lê gia giàu có, cô cũng là một thiên tài trong ngành luật. Nữ chính xinh đẹp, thông minh nhưng cũng là người không muốn dựa vào gia đình mình nên che giấu thân phận, tự mình mở công ty.

Sau này trở thành đối thủ một mất một còn với Diệp Cảnh Ninh. Bọn họ chính là lâu ngày sinh tình, cộng thêm sự tác động của hai nhân vật nữ phụ là "Nam Diễm" và "Phương Kiều Kiều" trong truyện gốc, cuối cùng đi đến happy ending.

Tuy nhiên, sự xuất hiện của người xuyên không Phương Kiều Kiều đã tạo ra hiệu ứng cánh bướm, cốt truyện thay đổi, Lê Duật Vân bị cướp đi ánh hào quang vốn dĩ thuộc về mình...