Xuyên Sách: Tôi Được Nam Chính Sủng Nịnh Vô Đối

Chương 9




Đến sáng tỉnh dậy, đầu óc quay cuồng điên đảo. Lẽ ra, bản thân không nên uống quá nhiều, bây giờ đầu đau như búa bổ không cách nào mò dậy được. Gắng gượng lấy sức mà ngồi dậy, cô liền lấy ngón tay xoa xoa huyệt thái dương giật liên hồi.

Ngồi một lúc lại thấy có gì không đúng, hôm qua mời mọi người tới nhà mở tiệc ăn uống thắng trận. Còn có Sở Mộc Vi say như cô được dìu vào phòng khách tóm theo Tôn Thắng, cô và Tiêu Dạ ở lại bàn sau đó...... là diễn ra một số thứ xấu hổ không lên lời.

Mặt của cô đỏ lên phía bên tai cũng ửng hồng. Cô vậy mà lại cuồng nhiệt như lửa, còn là thiếu nữ không vậy, quá mất mặt đi!

Phần chăn bên cạnh cũng căng dần, Bạc Hạ Cửu nhìn sang là Tiêu Dạ nằm ngủ tay còn ôm chặt lấy eo cô. Cảnh tượng xuất sắc mờ ám đến hộc máu, Bạc Hạ Cửu ôm lấy ngực trừng mắt mở to.

Mái tóc đen óng mềm mại trên chiếc gối trắng càng thêm vẻ óng mượt, khuôn mặt không chút góc chết cùng ngũ quan sắc xảo. Mắt phượng mê hồn, mũi cao, môi... rất mềm như con gái vậy. Nhìn thật giống thiên sứ say ngủ dưới trần gian.

Bên cạnh khẽ động, mắt anh đang nhắm lại liền mở ra làm hai mắt chạm nhau. Muốn bao nhiêu lúng túng thì bấy nhiêu cũng có.

Tiêu Dạ thật ra đã tỉnh rất lâu rồi, lúc anh tỉnh dậy đi ra ngoài uống nước thấy Tôn Thắng cũng mệt lả bò ra bên cạnh còn Sở Mộc Vi đuối sức, cả khuôn mặt đều nhăn nhó. Ba người không ai nói một câu liền rót nước uống. Mãi đến lúc lâu sau mới thấy hai người kia lấy lại sức sống mà ồn ào thu dọn chuẩn bị cấp tốc đến trường.

Anh thì bình thản không vội, uống xong cốc nước liền bước vào phòng ngủ của Bạc Hạ Cửu. Căn phòng khác với ngoài phòng khách, nếu nói phòng khách quả thực tươi sáng thì căn phòng này quá lạnh lẽo. Gam màu chủ yếu là xanh đen, chiếc giường vừa đủ nằm cho 2 người đặt một góc, tủ quần áo, tủ sách, bàn học, cùng một dàn pc 2 máy được đầu tư.

Người trên giường say ngủ chả biết đến sự có mặt của Tiêu Dạ, mãi tóc xõa ra trải dài trên chiếc gối trắng muốt khuôn mặt hồng hào, đôi mắt nhắm nghiền lấy khiến lông mi dài cong vểnh lên, mũi nhỏ nhắn phát ra tiếng thở đều đều, môi hồng hào ngậm chặt lại.

Bước tới gần ngắm nhìn cô xong anh nằm trở lại vị trí cũ, giơ tay ôm trọn lấy cô. Môi một khoảng khắc của bây giờ đối với anh đều rất đáng nhớ. Bạc Hạ Cửu lật người rúc vào lòng anh ngủ lại cảm nhận được cái mát liền đưa khuôn mặt cọ vào cổ. Thật nhìn cô rất giống con mèo con nghịch ngợm.

Tiêu Dạ cẩn thận suy nghĩ lại chuyện hôm qua, tất cả đều hiện lên trong đầu anh rõ mồn một không cách nào gỡ bỏ. Mắt phượng nhắm lại, nhớ đến lúc cô hôn anh, nhớ đến cô hỏi anh rằng có thích cô không? Tiêu Dạ không mảy may chỉ nói yêu, anh không nói thích. Nếu cô nhớ lại chuyện này liệu anh có bị xa cách không đây.

Sực nhớ tới thời gian, Bạc Hạ Cửu nhớ hôm nay sẽ có tiết 3 kiểm tra toán vào thứ 4. Bây giờ là 8:15' rồi, phải mau chóng tới trường kịp lúc 8:30'.

"Tiêu Dạ, sao không gọi tôi dậy. Muộn học thật rồi, Sở Mộc Vi với Tôn Thắng dậy chưa? Còn nữa sao cậu không đi học trước đi" Tiêu Dạ mà nghỉ là báo động toàn trường chứ đùa. Chạy vào nhà tắm, cầm đồng phục mặc vào, vệ sinh cá nhân nhanh chóng lại tới bàn học soạn lấy sách vở bỏ vào cặp. Không nhanh không chậm bước ra đã thấy anh một thân sơ mi trắng với quần nâu sẫm đứng ở cửa chờ mình.

Thang máy di chuyển xuống đại sảnh. Cô bắt được taxi liền vội vã ngồi lên xe, Tiêu Dạ cũng ngồi lên cùng. Vì là khách quen lại biết sắp muộn học bác tài cũng đưa bọn cô di chuyển nhanh chóng tới.

Đỗ lại trước cổng trường học của cô, Cao Trung Nhất Thượng, trả cho bác tài tiền taxi xong liền bị Tiêu Dạ kéo nhanh vào trường. Vượt qua mỗi lớp là mỗi một sự ngạc nhiên đố kị cùng tò mò lấn át suốt dãy hành lang. Dùng lại ở cửa lớp, Tiêu Dạ mở cửa cùng Bạc Hạ Cửu bước vào "Thưa cô, em tới muộn". Giáo viên bộ môn cực kì quý trọng Tiêu Dạ lên người đằng sau liền tránh được ít sát khí "Vào đi, chuẩn bị giấy kiểm tra" "Vâng"

Mọi người trong lớp tò mò hiếu kì cũng không dám nói lên tiếng nào. Tiêu Dạ sao lại có thể đi học muộn, càng không thể trùng hợp đến Bạc Hạ Cửu cũng vậy trừ khi cả hai cấu kết*.

* Ở đây có nghĩa là gian tình. Mọi người trong lớp muốn nói Bạc Hạ Cửu với Tiêu Dạ có gian tình với nhau.

Ánh mắt Dĩnh Như như muốn bắn ra tia lửa nhìn về phía Bạc Hạ Cửu chằm chằm. Rồi lại ngắm nghía khuôn mặt góc cạnh của Tiêu Dạ. Nhưng lại đặc biệt không vui vẻ, trái tim như đau nhức muốn đổ máu rơi lệ lại gắng gượng câm nín. Dĩnh Như cố gắng kìm hãm cảm xúc lấy hết toàn bộ sức lực để làm bài kiểm tra dù biết có lẽ sẽ không được hoàn hảo.

Bài kiểm tra được phát, nối tay nhau truyền xuống dưới. Bạc Hạ Cửu lấy một tờ rồi truyền xuống cho Tiêu Dạ phía sau, tay cầm bút trắc nghiệm bắt đầu trọn đáp án. Bài không khó nhưng cách đánh lừa lại rất cao khiến cô có đoạn khó hiểu. Tiếp tục tính rồi tô đáp án, cuối cùng lại rơi trước câu cuối này đánh lừa liên tục.

Thời gian đã hết, Sở Mộc Vi than thở bên cạnh lo sợ làm bài không tốt liền gục lên gục xuống "Bài gì khó quá đi, đây chẳng khác đi thi đại học là bao"

Tôn Thắng gật gật đầu đồng ý "Đúng thật, học như này liền chỉ muốn giải lao đi chơi để xả strees thôi". Sở Mộc Vi nghe được hai con mắt sáng lên "Sắp đến là giáng sinh mọi người nói xem ta có nên đi suối nước nóng không?"

"Không thể được đâu, hôm đó nghe nói sẽ tổ chức giáng sinh cùng cả lớp, thủ quỹ hôm trước cũng kêu đóng góp còn gì" Tôn Thắng liền suy nghĩ một hồi lâu mới nói tiếp "Thế này, sau khi thi xong ta có kì nghỉ đông. Lúc đó bàn đi suối nước nóng rồi đi leo núi, mọi người thấy sao"

Sở Mộc Vi giơ ngón cái với Tôn Thắng chấp thuận "Được nha lúc đó tìm được địa điểm, tôi sẽ báo cho mọi người"

"Được" bên cạnh Bạc Hạ Cửu và Tiêu Dạ cùng chỉ nhìn hai ngưòi họ sôi nổi nói chuyện đến khi này mới mở miệng cùng nhau mà đáp lại.