Xuyên Sách: Tôi Được Nam Chính Sủng Nịnh Vô Đối

Chương 35




Bữa tối nói thực ra là một kiểu như buffet đầy đủ các món ăn. Tiêu Dạ cùng Bạc Hạ Cửu đi xuống, lấy cho mình một phần ăn thích hợp rồi cầm lấy đi tới chỗ Tôn Thắng cùng Sở Mộc Vi đang ngồi.

"Hai người xuống chậm quá đó"

"Chịu thôi, tại tớ tắm hơi lâu"

Sở Mộc Vi nhướn mày miệng cười mờ ám "Chẳng nhẽ hai người làm gì à?"

"Khụ... khụ khụ" Bạc Hạ Cửu sặc luôn miếng cơm trong họng nuốt mãi mới chịu trôi xuống, nước mắt tự dưng rơi lã chã. Tiêu Dạ đưa cho cô chai nước, bên cạnh có Sở Mộc Vi vỗ lưng giúp cô.

"Tớ chỉ đoán thôi, cậu phản ứng mạnh thật luôn đó" Sở Mộc Vi tỏ vẻ vô hại làm cô không biết nên nói thế nào. Chẳng lẽ lại đánh cô nàng, thế thì thật quá đáng quá. "Bữa cơm không nên nhắc mấy chuyện như này"

"Rồi rồi, tớ sẽ lưu ý"

Kết thúc bữa cơm, các lớp được tổ chức hoạt động ngoài trời. Có lớp đốt pháo cây, lớp ngồi hóng mát, Bạc Hạ Cửu là người ngồi hóng mát. Gió biển lạnh thổi vào khiến cả người cô rùng mình, ai bảo cô không biết có hoạt động này chứ nếu không cô sẽ chẳng mặc chiếc váy hai dây mỏng tênh tang này.

"Cửu Cửu, ngồi đây chán chết đi được. Đi xuống biển với mình đi"

"Nhưng...... ơ" chưa dứt hết câu cô đã bị Mộc Vi kéo đi. Nước biển lạnh từng đợt ùa vào chân mát lạnh. "Chúng ta chơi gần bờ thôi không bơi đâu mà lo"

Hạ Cửu gật đầu coi như đồng tình ngay sau đó liền bị Sở Mộc Vi tạ nước vào người ướt đến nửa váy. Cô cũng không chần chừ tạt lại, thậm chí có phần quá tay khiến Mộc Vi ướt nhẹp toàn thân. Cô nàng bĩu môi nói "Quá đáng, ướt hết người tớ rồi.... á, Tôn Thắng ông thần kinh hả"

Tôn Thắng phía sau cười hì hì "Ai kêu cậu không phòng thủ" Hai người kia tát nước, Hạ Cửu ở giữa chịu lây ướt từ đầu đến chân.

"Cậu khoác đi không cảm lạnh" Nam Thần Phong đi tới khoác trên vai cho cô một chiếc áo khoác ngắn tay khá giống với chiếc áo đi biển của nam. Hạ Cửu lên tiếng "cảm ơn" dù sao chiếc váy này mỏng quá lộ rõ đồ lót của cô rồi.

Nam Thần Phong cũng nhìn ra được Bạc Hạ Cửu ngượng ngùng cái gì nên đành giả vờ không để ý khiên cô bớt xấu hổ hơn "Cậu về phòng thay đồ nghỉ ngơi đi, mặc đồ ướt sẽ bị cảm mất"

Hạ Cửu gật đầu muốn nói gì đó thì cả người bị kéo về sau, nhận lấy một cái ôm ấm áp "Cậu ấy cùng phòng với tôi, cậu không cần để ý" Tiêu Dạ tuyên bố điều này là thật sự đang tuyên chiến với Nam Thần Phong. Quần chúng ăn dưa như Sở Mộc Vi hay Tôn Thắng cũng không thể lơ được mà dừng lại tới gần hóng hớt.

"Vậy sao" Nam Thần Phong cười cười chẳng nói thêm gì, điều đó là chấp nhận lời khiêu chiến.

Sở Mộc Vi cùng Tôn Thắng thủ thỉ bên cạnh thi nhau thuyết trình, tai Bạc Hạ Cửu không kém nghe rõ hết tất cả lời của hai tên hóng hớt kia. Kìm nén lấy ngọn lửa tức giận ở trong lòng. "Hắt xì" đang lúc chiến tranh bùng nổ thế này nhưng cô thì đi hắt xì, mất mặt quá. Nhưng trời bắt đầu trở lạnh thế thì hắt xì một cái có gì sai?

Tiêu Dạ nhìn Hạ Cửu, đưa tay ra cởi lấy chiếc áo khoác mà Nam Thần Phong mặc cho cô khi nãy ném trả lại cho cậu ta song cởi chiếc áo khoác trên người xuống khoác vào cho cô "Đi" và lôi xềnh xệch cô đi.

Cái con người này làm ơn nhẹ nhàng một tí được không? Tay năm chặt thế không sợ cô gãy xương à?

Thang máy kêu "ting" một cái cánh cửa mở ra, Tiêu Dạ chẳng để ý cô nhăn mặt hay đau đớn cứ thế càng nắm chặt hơn kéo tới cửa phòng 503. Quét lấy tấm thẻ phòng, cửa vừa mở đã lôi Hạ Cửu vào ngay tức khắc, tiếng đóng cửa lớn đến mức cô cũng phải hoảng sợ. Làm gì mà căng thẳng vậy, cô đã làm gì đâu nào mà tức giận đến thế cơ chứ.

Anh ngán ngẩm nhìn cô, sau lại thở dài buông tay đi vào trong. Bạc Hạ Cửu cũng bước vào theo. Tiêu Dạ mở tủ đưa cho cô chiếc váy ngủ lụa màu đen đã treo sẵn trên thanh sắt, Bạc Hạ Cửu nhận lấy đồ. Cô cứ đứng chần chừ một lúc lâu chưa có ý định vào thay, điều này khiến anh đang giận lại thêm giận hơn. Cô cũng nhận ra được đành ngượng ngịu trả lời "Tôi muốn lấy đồ lót"

Tiêu Dạ liền hiểu ra, tiện tay mở tủ lấy đưa cho cô. Anh vô tư được thế cơ à, nội y của phụ nữ đó, không xấu hổ sao? Bạc Hạ Cửu cũng không nói được gì, đành gấp rút đi thay đồ. Đứng đó thêm một lúc thì mặt cô sẽ nóng bỏng lên mất.

Dù sao cũng đã qua nước biển, Hạ Cửu đành phải cởi chiếc váy tắm rửa lại cho sạch sẽ. Sau đó mặc đồ nhưng cô nhận ra một điều, Tiêu Dạ không đưa bra cho cô! Giờ không thể mặt dầy kêu anh lấy cho được, Bạc Hạ Cửu chỉ đành có gì mặc nấy, sửa sang lại chỉnh chu rồi mới bước ra.

Anh đã lên giường từ lúc nào, trên tay còn cầm một cuốn sách, thật là mang sách đi cùng trong chuyến du lịch ngoại khóa chỉ để vui chơi. Được, con người hoàn hảo, cô hiểu mà.

Bạc Hạ Cửu cũng đi tới ngồi xuống giường, nhấc cao chiếc chăn rồi chui vào nằm. Cô nằm nghiêng sang bên cạnh chỉ để lại mỗi bóng lưng về phía anh. Trên tay là chiếc điện thoại, cô mở QQ lên tìm tới Sở Mộc Vi hỏi chuyện.

Sở Mộc Vi có hai tài khoản, một tài khoản chính và phụ, tất nhiên là lấy tài khoản chính đang online của Sở Mộc Vi rồi.

Sở Mộc Vi: Đại tỷ tha mạng! [Mèo con đáng thương]

Bạc Cửu: Tha thế nào được, lấy công chuộc tội. Mau, báo cáo xem ban nãy có nhiều người chứng kiến không?

Sở Mộc Vi: Đại tiểu thư à, may mắn cho cậu thật đó. Chưa ai biết chuyện gì cả.

Nếu có Nam Thần Phong cũng giải quyết ổn thỏa rồi.

Cơ mà này, cậu thấy Nam Thần Phong đó thế nào?

Bạc Cửu: Chắc là đẹp trai, học giỏi, ba làm to.

Nhưng tớ không "đổ" đâu nhé!

Sở Mộc Vi: Ai da, tiểu đáng thương. Nói cho cậu một tin nghe xong lên cơn co giật nhé!

Hồi nãy, Tôn Thắng kể cho tớ một chuyện. Cậu còn nhớ đợt thi bóng rổ nam chứ, khi đó Nam Thần Phong đã cược nếu thắng sẽ xin một phần thưởng. Cậu biết đó là gì không?

Bạc Cửu: Đừng ấp úng nữa, nói ra đi.

Sở Mộc Vi: Đừng sốc quá, ok?

Phần thưởng mà Nam Thần Phong muốn là cậu đó!

Bạc Hạ Cửu bật cả người dậy, cái gì mà phần thưởng chứ cô là món quà hay đồ vật để trao tặng à. Cái tin quái quỷ gì thế này, dù Mộc Vi đã cảnh báo trước đừng quá sốc nhưng.... tin này thì có khác gì bà bán hàng rong bị mấy ông mù đường say xỉn tông đổ xe hàng đâu chứ. Vừa sốc vừa giận, thêm chút ngạc nhiên cái sự kết hợp hoàn hảo đến cái mẹ gì đây?