Xuyên Sách: Tôi Được Nam Chính Sủng Nịnh Vô Đối

Chương 20




Trung tâm mua sắm vào ngày gần tết thường rất đông, rất nhiều cửa hàng còn đặc biệt sale lớn.

Mỗi một nơi đều đông kín người mua hàng, chật chội đến đổ mồ hôi dù thời tiết đang lạnh đi rất nhiều.

Bạc Hạ Cửu chọn mua ít bánh kẹo ngày tết, tiện mua nguyên liệu nấu ăn cho mấy bữa sau, tết thì còn cửa hàng nào mở đâu. Lấy thêm ít đồ dùng cá nhân, rồi chuẩn bị thanh toán.

Xe đẩy hàng chứa một đống đồ hộp cùng

chút đồ ăn vặt, khăn bông, khăn mặt, rồi cả tá thứ linh tinh khác. Chuẩn nghĩa việc sống một mình.

"A, cháu ơi, rơi mất chìa khóa này"

Bạc Hạ Cửu theo bản năng sờ bên túi, quay đầu lại nhìn. Là Khả Ái! Không lẽ cũng đi mua sắm sao, vậy xe đẩy đâu rồi.

"Tiểu Cửu là cháu sao?" Khả Ái bắt lấy tay cô vui mừng trò chuyện "Dì Khả Ái, dì cũng đi mua sắm tết sao" Bạc Hạ Cửu cũng mang theo ý cười, dù sao Khả Ái cô gặp hồi bé cũng khá nhiều lần, tiếp xúc cũng không hề ít.

"Dì đi mua chút đồ tết, tiện mua cho thằng bé ít đồ mới. Tiểu Cửu mua gì vậy? nói xong Khả Ái nhìn xe đã chất đống hàng hóa thành một ngọn múi nhỏ, trong chứa toàn đồ hộp, thịt cùng rau và những nguyên liệu khác rất ít "Trời ơi, sao lại ăn thế này, Thuần Khương dù bận đến đâu cũng không đến nỗi không quản. Nhà cháu không phải có ngườu giúp việc sao, sao lại đi mua đồ hộp vậy?" Khả Ái đau xót nhìn đứa trẻ trước mặt. Dù sao, bản thân cũng từng là đỡ đẻ cho Thuần Khương coi như Bạc Hạ Cửu là con nuôi mà nâng niu hết lòng đi.

"Cháu ở riêng, năm nay tết không về Lâm Trang Sơn đón giao thừa" Bạc Hạ Cửu cười cười như muốn nói bản thân mình thực sự rất tốt nhưng vào mắt của Khả Ái thì là cô không ổn. Khả Ái nói "Hay cháu qua nhà cô đi, đêm giao thừa cũng vậy, năm nay cô với cháu cũng xem Xuân Vãn"

"Tới đi" phía sau Khả Ái truyền tới giọng nói, rồi từng bước bước lên, là Tiêu Dạ.

Tiêu Dạ đứng sau nghe bọn họ nói chuyện cư nhiên bị cho ra rìa, chẳng lẽ cô không nhận ra phía sau Khả Ái anh còn đứng sao? Không, cô còn chả thèm nhìn tới.

"Tiểu Dạ nói đúng đó cháu tới đi" Khả Ái thấy hai bên có chút gì đó xấu hổ liền vội vàng tiếp lời, Bạc Hạ Cửu gật đầu. Khả Ái đã mời cô đến mức này chẳng lẽ còn không nhận.

"Cháu đi thanh toán"

"Được được, ta cũng đi thanh toán"

Đợi đến khi thanh toán xong một lượt, Bạc Hạ Cửu cùng Tiêu Dạ tới gara xe cất đồ lên, cả đoạn đi đó đều rất im lặng. Đồ dùng cô mua cũng cất tạm trên xe của anh, sau cả hai cùng dùng thang máy lên sảnh chính vì Khả Ái còn muốn mua thêm đồ.

Đứng trước một cửa hàng quần áo, giá chắc chắn là không tầm thường rồi. Khả Ái cũng nhân viên vui vẻ chọn đồ, Tiêu Dạ cùng Bạc Hạ Cửu đứng bên phụ họa. Thấy hai đứa bé chả ai muốn chọn cho mình một bộ quần áo, Khả Ái tóm lấy Bạc Hạ Cửu xong nhờ nhân viên tư vấn.

Đứng giữa chiến tuyến này, cô đưa mắt qua Tiêu Dạ cầu cứu lại bị anh mỉm cười lơ đi, vẫn là nghe theo chỉ đạo của Khả Ái thay tới thay lui nhiều bộ đồ. Tất cả đều hợp, người đẹp thì mặc gì cũng đẹp, Bạc Hạ Cửu làn da trắng nõn khi mặc một chiếc sườn xám đen được kết hợp thêm tay áo phồng làm làn da tôn lên trắng lại càng trắng thêm.

Quyết định của Khả Ái là sẽ lấy tất cả các bộ Bạc Hạ Cửu vừa thử, thêm những bộ bà đã chọn khi nãy cho bản thân rồi quẹt thẻ, tổng hết 5000 tệ. Dù không nghèo nhưng cô cũng xót cho số tiền này.

Tiêu Dạ nối gót theo sau cũng bị lôi đi thử mọi cửa hàng, các style nào cũng phải thử qua. Quả nhiên đẹp mê người, với sắc đẹp này dù quấn lá cũng đẹp.

Ba người mua xong mọi thứ đã chuẩn sẵn trong kế hoạch cùng lên xe tiến về biệt thự Tiêu gia. Quãng đường đi Khả Ái huyên thuyên nói suốt dọc đường như sợ chỉ bỏ lỡ một chút không khí sẽ trùng xuống dưới ấm độ vậy.

Đến khi về Tiêu gia biệt thự, mỗi người túi to túi nhỏ sách vào nhà. Tiêu Thanh Liêm cũng ra đỡ Khả Ái một tay, thành ra bà nhàn cư tay không vào nhà. Nhìn cũng nhận ra Tiêu Thanh Liêm yêu vợ thế nào, có thể nói là cực kì sủng bà. Như vậy chẳng mất đi hình tượng mà còn khiến ông càng trở lên soái hơn.

Chẳng như ông ba của cô, cưng chiều thì tốt thật đấy, vậy mà ông lại có thói chiếm hữu một cách ích kỉ. Nghe nói hồi bé khi Bạc Hạ Cửu sinh ra ông còn ghen tị với cô như một đứa trẻ tranh giành tình thương vậy. Thật mất mặt mà.