Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 115




Anh đau sắp c.h.ế.t rồi, loại tra tấn này quả thật không phải là thứ mà con người có thể chịu được.

Giang Diệu Diệu nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của anh, chợt nghĩ đến một thứ, ngay lập tức cô chạy đi lấy, còn mang ra một chiếc bật lửa, đưa thứ đó lên miệng anh.

"Ngậm vào."

Lục Khải Minh nhìn xuống, đó là một điếu thuốc.

Anh bị thương ở bụng nên tay không dễ dàng cử động.

Anh nắm lấy tay cô, đưa điếu thuốc lên miệng hút, khói bao trùm cả phòng tắm, sặc đến mức khiến cô không ngừng ho khan.

Lục Khải Minh dừng lại: "Đủ rồi, không cần nữa."

"Không sao, tôi không sao, anh hút nhiều hơn đi."

Giang Diệu Diệu không chịu bỏ điếu thuốc ra nên anh đành phải hút hết cả điếu.

Cô lại tiếp tục khâu, cả hai người đều không quan tâm đến thời gian. Không biết đã qua bao lâu. Họ chỉ biết rằng càng về sau trời càng tối đến mức không thể nhìn thấy rõ, mấy mũi sau cùng Giang Diệu Diệu gần như phải căng mắt nằm bò lên người anh.

Lục Khải Minh giống như vừa thoát chết, nằm vật ra trên mặt đất, anh đã kiệt sức rồi, thân thể lạnh ngắt, dòng m.á.u bây giờ mới có thể thuận lợi lưu thông, làm cho tay chân anh dần dần nóng lên.

Giang Diệu Diệu dọn dẹp xong, nói: "Trời tối rồi."

Trái tim cả hai người lại chùng xuống.

Tối nay có lẽ bọn họ không thể nào gặp may mắn giống như hôm qua.

Lục Khải Minh nhìn phòng tắm, sờ sờ cánh cửa.

"Ở đây khá tốt, hay là buổi tối ngủ ở đây đi."

Giang Diệu Diệu cũng không còn sức mà cõng anh lên lầu, nên đem gối và mền tới trải bên cạnh anh.

Cô cũng không thể cứ ngủ như vậy, cô lấy một đống đồ vật chặn ở cửa chính, lại dán kín băng keo lên cái cửa sổ nhỏ duy nhất trong phòng tắm, cuối cùng phun một lần thuốc khử trùng mới thấy yên tâm.

Cửa sổ rất nhỏ nên zombie sẽ không thể trèo vào.

Phía dưới cửa còn có một khe hở nhỏ, bọn họ cũng không đến nỗi bị ngạt thở cho đến chết.

Miễn là zombie không phát hiện bọn họ ở trong nhà mà ồ ạt tấn công vào, thì có lẽ so với hôm qua an toàn hơn một chút.

Cô chui vào trong chăn, ôm lấy thân thể nóng ấm của Giang Nhục Nhục, bất chợt nghe thấy tiếng ho của Lục Khải Minh.

"Anh còn đau không?"

Anh xoa xoa mũi: "Tốt hơn nhiều rồi."

"Cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, cũng đừng nhốt tôi trong phòng nữa, được không?"

Cô thực sự vô cùng kinh hãi.

Lục Khải Minh im lặng vài giây rồi ừ một tiếng.

Giang Diệu Diệu thở dài, vươn tay muốn ôm anh, cô cẩn thận tránh những vết thương kinh khủng kia.

Hai người giống như những con thú bị thương, sưởi ấm cho nhau trong bóng tối.

Tiếng zombie vang lên ngoài cửa sổ, cô mệt đến mức không còn khí lực sợ hãi, nửa tỉnh nửa mê mà chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ hình như có người hôn cô, cảm giác thật dễ chịu.

Sáng sớm hôm sau, có một ít ánh sáng nhợt nhạt chiếu vào phòng tắm.

Lục Khải Minh véo nhẹ tai cô, rồi lại nhéo mũi cô. "Heo, dậy đi."

Giang Diệu Diệu mở mắt ra, ngây người nhìn anh một lúc mới đột nhiên có phản ứng.

"Chúng ta vẫn còn sống sao?"

Lục Khải Minh cười.

"Ừ, tôi vẫn còn sống, cho nên tôi cần ăn cơm, cô đi nấu cơm đi."

Cô ôm chăn bông lăn lộn, duỗi dài người, cả người cảm thấy thật thoải mái.

"Mệt quá đi!."

Cô không muốn động đậy chút nào.

Lục Khải Minh làm vẻ mặt đáng thương.

"Tôi đói rồi."

"Tự mình kiếm cái gì ăn đi."

"Tôi đang bị thương mà cô cũng không nể tình, thật tàn nhẫn."

Giang Diệu Diệu lúc này mới nhớ ra anh đang bị thương, liền nhanh chóng đứng dậy.

"Buổi sáng anh muốn ăn cái gì."

"Bánh giò, sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh rán giò…."

"…Đừng nói mớ nữa."

"Mì sợi"

Giang Diệu Diệu thản nhiên lau mặt, xuống lầu làm bữa sáng.

Trong phòng tắm không ngừng truyền đến tiếng gọi của Lục Khải Minh.

"Diệu Diệu, tôi muốn đánh răng."

"Diệu Diệu, tôi muốn hút thuốc."

" Diệu Diệu, tôi muốn đi vệ sinh."

Lục đại gia quen thuộc đã trở lại, Giang Diệu cuối cùng cũng xác định Lục Khải Minh tạm thời chưa c.h.ế.t được, có tinh thần như vậy cơ mà!

Sức sống bền bỉ của Lục Khải Minh thực sự khiến cô phải ghen tị, lúc ăn sáng, cô không kìm được nâng tay anh lên xem xét kỹ lưỡng, sờ sờ ngửi ngửi, đến mức chỉ còn thiếu l.i.ế.m nữa thôi.

Lục Khải Minh cau mày.

"Tôi biết cô thèm khát tôi nhưng cũng không đến mức thèm khát như vậy chứ!"

"Bớt tự luyến đi, tôi chỉ tò mò thân thể của anh sao có thể tốt như vậy, bị thương nặng như vậy cũng không chết."

“Tôi là ai chứ?” Anh nhếch môi cười.

“Lục Khải Minh."

"Đúng, tôi là Lục Khải Minh. Lục Khải Minh có thể c.h.ế.t dễ dàng như vậy sao? Cô đừng quá coi thường tôi."

Giang Diệu Diệu đảo mắt, bỏ tay anh xuống, tiếp tục đút mì cho anh.

"Vết thương của anh sẽ lâu lành đấy. Tôi sợ là chúng ta không có đủ thuốc chống viêm."

"Đồ ăn đủ là được."

Đồ ăn cũng không còn nhiều, rau xanh đã bị cô xào hết, ước chừng còn có thể ăn được hai ba bữa nữa, chỉ còn dư lại giăm bông, cải bẹ cũng không thể kéo dài được bao lâu nữa.