Xuyên Sách Tôi Bị Nam Phụ Nhìn Trúng

Chương 10: Dường Như Họ Rất Bận




Kỳ thi đại học nhanh chóng diễn ra,cả nước đều tập trung cao độ,đứng trước địa điểm thi,Tiểu Hy cùng ba mẹ cô đang đợi Trạch Minh,bên cạnh là ba mẹ Dĩ Phong,hôm nay họ đặc biệt bỏ qua công việc bận rộn để đưa con đi thi, thời gian từng khắc trôi qua,phía cổng trường tuyệt nhiên chưa có thí sinh nào ra, xung quanh mọi người nói chuyện rôm rả,Tiểu Hy chạy đi mua hai ly nước,định bụng tí sẽ đưa cho hai anh,sau một hồi đợi,phía cổng trường hai bóng dáng cao to xuất hiện,chính là anh cô và Dĩ Phong,họ đang khoác vai nhau đi ra, chưa kịp gọi thì hai người họ đã bị phóng viên vây kín,phỏng vấn hai người xem đề thi năm nay thế nào, có làm được không,Dĩ Phong khiêm tốn trả lời,đề thi có vẻ hơi khó với thí sinh, nhưng không làm khó được anh,Trạch Minh bên cạnh cũng phụ hoạ,nói Thanh Hoa,Bắc Đại năm nay cứ đợi bọn họ,sau đó cười kéo Dĩ Phong đi về phía Tiểu Hy.

Nhìn một màn trước mặt,cô không khỏi thở dài,hai người họ có phải là tự tin quá rồi không,đem nước đưa cho mỗi người một ly,sau đó họ lên xe cùng nhau đi ăn,hai gia đình đã hẹn đợi thi xong sẽ cùng nhau ăn mừng.

Thi xong là khoảng thời gian chờ đợi kết quả,ai cũng như đang ngồi trên nước sôi lửa bỏng, kết quả đến kèm theo những giọt nước mắt của thí sinh,có thể là vui mừng cũng có thể là buồn tủi, nhưng dù kết quả ra sao thì họ cũng đã cố gắng hết sức rồi.Còn Dĩ Phong và Trạch Minh,không ngoài mong đợi,lần này điểm của họ đều rất cao,việc đậu vào Thanh Hoa là điều hiển nhiên.Cả hai đều theo học Thanh Hoa,Dĩ Phong chuyên ngành Tài chính còn Trạch Minh theo ngành Kiến trúc,đúng vậy,là Kiến trúc, trước đây vốn nghĩ anh trai chỉ nói đùa với chị An An,ai ngờ là thật,không lẽ anh trai mình là tình yêu sét đánh, vừa gặp đã đem lòng mến mộ chị An An,cũng có thể là vậy đi,chị An An đẹp vậy mà,cô nhìn còn mê huống chi,Tiểu Hy thầm nghĩ.

Niềm vui chưa được bao lâu thì nỗi buồn lại đến,nhìn hai người chất đồ lên xe chuẩn bị nhập học,Tiểu Hy không khỏi cảm thấy buồn,vậy là từ giờ sẽ không được gặp nhau thường xuyên rồi,có chắc cũng phải tới kỳ nghỉ Tết mới gặp.Xếp đồ xong,Trạch Minh quay lại ôm Tiểu Hy,nói tạm biệt,kêu cô đừng nhớ anh quá mà khóc,chắc do sắp phải xa nhau nên anh trai đáng ghét thường ngày hay trêu trọc cô,hôm nay nhìn cũng thuận mắt hơn rồi.Nhưng Tiểu Hy vẫn mạnh miệng nói sẽ không thèm nhớ anh,quay qua Dĩ Phong,anh nhìn Tiểu Hy một lúc,sau đó bất chợt kéo cô ôm vào lòng,thì thầm gì đó,hình như cô nghe thấy anh nói,sẽ đợi mình ở Thanh Hoa,sau đó thả cô ra,quay người đi vào xe trước con mắt ngạc nhiên của Trạch Minh,nhìn em gái mặt đỏ bừng,còn người anh em chí cốt mỉm cười trông thật lưu manh, có vẻ như người anh vợ này giờ mới cảm thấy có gì đó sai sai.

Chiếc xe dần lăn bánh, Tiểu Hy vẫn đứng phía sau ngơ ngác,cô vừa nghe An Dĩ Phong nói sẽ đợi cô,vậy nghĩa là lần say rượu đó anh vẫn nhớ,anh là nói thật.Trái tim Tiểu Hy như muốn treo lên,cảm giác nó đang đập rất nhanh,cô như nhận ra một điều,rằng có thể chính mình cũng đã rung động với anh.

Đâu đó có một câu nói:"Bạn nắm giữ đồng hồ cát trong tay,nhưng lại không thể ngăn cản nhịp chảy đều đặn của bụi thời gian",thoáng cái đã gần đến kỳ nghỉ Tết,Tiểu Hy tuyệt nhiên từ lúc anh Trạch Minh và Dĩ Phong nhập học,chưa gặp được họ lần nào,gọi điện chỉ nói qua loa vài câu,dường như họ rất bận,năm nay Tết đến sớm, còn hai tuần nữa là tới,đành đợi đến lúc đó vậy.