Lúc lái xe ngang đường, Quách Đình liền nhận ra hình bóng quen thuộc đang ngồi thẫn thờ trên ghế đá…
Cậu liền tấp xe vào lề, nhanh chóng đi đến chỗ Tưởng Gia Tuệ đang ngồi…
Mà Tưởng Gia Tuệ ngay khi vừa nhìn thấy cậu liền lập tức khóc to lên, khiến cho mọi người đi đường đều quay lại nhìn…
Nhưng Quách Đình lại chẳng mải mai quan tâm, chuyện chính bây giờ vẫn là an ủi Tưởng Gia Tuệ…
“Gia Tuệ sao vậy…”
“Có chuyện gì mau nói anh nghe xem…”
Mà Tưởng Gia Tuệ vừa nhìn thấy Quách Đình liền bật khóc nức nở, càng khóc càng thêm thảm thương…
“Quách Đình, anh ấy hết thương em rồi, anh ấy không cần em nữa…huhu…”
“Ngoan có anh ở đây, đừng khóc…”
Quách Đình liền hiểu ra giữa hai người đã chắc chắn đã có chuyện xảy ra, cậu không nói gì chỉ biết im lặng ngồi bên cạnh, làm chỗ dựa cho Tưởng Gia Tuệ…
Còn về phía Tưởng Gia Tuệ sau khi khóc cạn nước mắt mới chịu dừng lại, sau đó lau sạch nước mắt trên mặt để lấy lại bình tĩnh mà lên tiếng…
“Quách Đình anh đưa em về nhà đi…”
“Em muốn thu dọn quần áo, em không muốn ở đó nữa…”
Tưởng Gia Tuệ khịt khịt cái mũi lên tiếng, giọng điệu có phần đau lòng…
“Không ở đó nữa vậy em định đi đâu chứ…”
Giờ phút này Quách Đình mới biết rằng hai người bọn họ đã sống chung với nhau, nhưng vẫn lo lắng cho sự an toàn của cô…
“Em cũng không biết, nhưng trước mắt em sẽ đến khách sạn ở tạm vậy, khi nào tìm được nhà em sẽ dọn đến ở…”
“Nhưng em là con gái ở một mình như vậy anh không yên tâm…”
“Quách Đình anh lôi thôi lắm rồi đấy, nếu anh không đi vậy em tự đi…”
Tưởng Gia Tuệ nói xong liền đứng dậy đi nhanh về phía trước…
Quách Đình lúc này lại không đấu lại sự bướng bỉnh của cô nên đã đuổi theo…
“Được, được rồi anh đưa em đi là được chứ gì…”
Sau đó Quách Đình lái xe đưa Tưởng Gia Tuệ về nhà thu dọn quần áo, sau đó lại lái xe đưa cô đến khách sạn L…
Sau khi giúp Tưởng Gia Tuệ ổn định mọi thứ xong, Quách Đình cũng phải quay về tập đoàn ngay, dự án mới xảy ra một chút vấn đề…
Mà sau khi Quách Đình rời khỏi, Tưởng Gia Tuệ cũng không biết làm gì, sau đó cô liền nảy ra một ý.. Nhanh chóng gọi nhân viên phục vụ mang lên cho mình hai chai rượu vang đỏ loại mạnh... Mà sau khi nhân viên rời khỏi, Tưởng Gia Tuệ bắt đầu nổi loạn, cô bật nhạc thật lớn lên, sau đó vừa uống rượu vừa lắc lư theo tiếng nhạc... Do đây là phòng VIP, lại được cách âm rất tốt, cho nên dù Tưởng Gia Tuệ có bật nhạc lớn đến cỡ nào đi nữa, cũng sẽ không làm phiền đến ai cả... Không biết qua bao lâu, hai chai rượu cũng như đã hết sạch, Tưởng Gia Tuệ lúc này cũng đã có men trong người, cả người không ngừng lắc lư... Ở bên này, Bạch Thiếu Thần sau khi về đến nhà không tìm thấy Tưởng Gia Tuệ ở đâu cả, lại nghe thấy cô đã thu dọn hết quần áo rời đi, thì vô cùng tức giận... Sau đó anh liền kiểm tra lại camera ngoài cổng, nhìn thấy người đi cùng với Tưởng Gia Tuệ là Quách Đình thì càng thêm tức giận... Ngay lập tức bảo trợ lý Cao điều tra xem Tưởng Gia Tuệ hiện tại đang ở đâu.. Một lúc sau Bạch Thiếu Thần cũng đã có mặt ở khách sạn L, qua điều tra Bạch Thiếu Thần biết được cô vẫn đang ở trong phòng... Thế là Bạch Thiếu Thần nhanh chóng đi lên ngay, nhưng gõ cửa được một lúc mà chẳng thấy ai ra mở cửa.... Trong khi bên trong lúc này tiếng nhạc quá to, lấn át luôn cả tiếng gõ cửa, nên Tưởng Gia Tuệ làm sao nghe thấy... Không chờ đợi được nữa, Bạch Thiếu Thần liền bảo nhân viên dọn phòng mang chìa khóa lên đây... Ngay khi cánh cửa vừa mở cửa ra, mọi thứ bên trong khiến bọn người Bạch Thiếu Thần phải hoảng hốt... Tiếng nhạc lớn đến nỗi đau cả tai, vỏ chai rượu nằm lăn lóc dưới sàn, trong khi Tưởng Gia Tuệ lại đang không ngừng lắc lư, cứ như vừa uống thuốc lắc vậy... Bạch Thiếu Thần không thể tin vào những gì mình nhìn thấy, sau đó trực tiếp bước đến vác cô lên vai đi xuống xe... Trợ lý Cao ở bên cạnh cũng nhanh chóng chạy đến kéo vali chạy theo phía sau... Ngay lúc này Tưởng Gia Tuệ đang bay bổng theo tiếng nhạc, bất ngờ bị vác lên cao mà không ngừng la hét... "*Các người làm gì vậy, mau thả tôi ra*..." Trong lúc vùng vẫy thì ánh mắt va phải trợ lý Cao đang kéo vali của mình theo phía sau, Tưởng Gia Tuệ liền nhận ra người đang vác mình là Bạch Thiếu Thần... Tưởng Gia Tuệ không khỏi tức giận mà hét lên... "*Bạch Thiếu Thần anh mau thả tôi ra*.." "*Cái tên khốn này, mau thả tôi xuống ngay*..." "..........."
Bạch Thiếu Thần lại như chẳng màn quan tâm đến mấy lời này của cô, đi thẳng một mạch ra xe…
Sau đó đặt cô ngồi ngay ngắn vào xe, rồi lại khoá chặt cửa lại, không để cô có cơ hội bỏ chạy…
Tưởng Gia Tuệ sau một lúc vùng vẫy cũng đã thấm mệt, ngồi sát vào cửa, chẳng thèm nhìn đến Bạch Thiếu Thần lần nào cả…