Xuyên Sách Thập Niên 70: Mở Khóa Bí Kíp, Tán Tỉnh Anh Lính Xuề Xòa

Chương 8





Đổng Kiến Hoa thấy sắc mặt Diệp Uyển Uyển không tốt, tưởng cô ta đau lòng vì sự "vô tình vô nghĩa" của Diệp Vi Vi, vội vàng an ủi: "Diệp Uyển Uyển, đừng buồn, tôi sẽ bảo vệ cô, không để em họ cô bắt nạt cô nữa!"

Diệp Uyển Uyển hít mũi, ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ nhìn Đổng Kiến Hoa, "Thanh niên trí thức Đổng , hôm nay cảm ơn anh, nếu không có anh, tôi thật sự không biết phải làm sao.

"

Đổng Kiến Hoa suýt nữa thì rụng rời trước ánh mắt của Diệp Uyển Uyển, đầu óc choáng váng, "Uyển Uyển, cô đừng khách sáo, đó là điều tôi nên làm.

"

Diệp Uyển Uyển cúi đầu, thầm đảo mắt, may mà còn có tên ngốc này, nếu không hôm nay thật không biết phải giải quyết ra sao.




Không còn gì để xem, mọi người lần lượt đi làm, điểm thanh niên trí thức chỉ còn lại Lý Tĩnh và Diệp Vi Vi.



Lý Tĩnh ghé sát Diệp Vi Vi, "Diệp Vi Vi, có phải cô đã biết chuyện Diệp Uyển Uyển và Triệu Minh Triết lén lút qua lại sau lưng cô rồi không?"

Diệp Vi Vi liếc nhìn Lý Tĩnh, không nói gì, lấy đại một bộ quần áo trong rương ra thay.


Lý Tĩnh là người không biết xấu hổ, thích lợi dụng người khác còn hay buôn chuyện, biệt danh là loa phường.


Trong sách, ả ta vì Diệp Vi Vi ăn thịt không cho ả ăn ké mà ghi hận, sau lưng không ít lần nói xấu nguyên chủ, nguyên chủ có thể nhanh chóng mang tiếng xấu ở thôn Đại Thanh Sơn như vậy, ả ta cũng góp một phần không nhỏ.


Lý Tĩnh thấy Diệp Vi Vi phớt lờ mình, bực bội trừng mắt, khinh thường hừ lạnh.


Tỏ vẻ cái gì chứ!

Người đến từ kinh thành thì sao?

Chẳng phải cũng bị gã nhà quê sàm sỡ đó sao!

Bây giờ lại hủy hôn với Triệu Minh Triết, cãi nhau với Diệp Uyển Uyển, xem sau này còn ai chiều chuộng cái tính tiểu thư của cô ta nữa!

Lý Tĩnh đảo mắt, phải nhanh chóng đi rêu rao chuyện này với các bà các cô trong thôn mới được, thế là ả ta cầm ấm nước, vội vàng rời đi.


Đợi đến khi trong điểm thanh niên tri thức chỉ còn lại một mình, Diệp Vi Vi đóng cửa lại, nắm chặt chiếc Bình An Khấu, vội vã tiến vào không gian.


Đây không phải là một chiếc Bình An Khấu bình thường, trong sách, nữ chính Diệp Uyển Uyển là trong lúc lên núi đào rau dại bị thương, vô tình nhỏ máu lên chiếc Bình An Khấu này, sau đó có được dị năng hệ mộc.


Nhờ vào bàn tay vàng này, Diệp Uyển Uyển như cá gặp nước, bước lên đ ỉnh cao nhân sinh.



Bây giờ, cô đã xuyên sách, lại xé rách mặt với Diệp Uyển Uyển, sao có thể để Diệp Uyển Uyển có được lợi ích to lớn như vậy chứ!

Hơn nữa, chiếc Bình An Khấu này vốn là ông ngoại truyền cho mẹ cô, sau này cũng sẽ truyền lại cho cô.


Là đồ của cô, cô lấy lại là chuyện đương nhiên.


Nhỏ một giọt máu lên Bình An Khấu, một điểm sáng màu xanh biếc lập tức hiện lên trên đó, sau đó chui vào cơ thể cô, biến mất không thấy đâu.


Diệp Vi Vi cảm thấy như được ngâm mình trong dòng suối ấm áp, dễ chịu vô cùng, cơn đau đầu do tinh thần lực tự bạo cùng cảm giác khó chịu do cảm mạo sốt cao đều biến mất không còn tăm hơi, cô thoải mái nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.


Cùng lúc đó, Diệp Uyển Uyển đang nhổ cỏ trên đồng bỗng nhiên cảm thấy tim thắt lại, trong lòng có dự cảm chẳng lành như vừa đánh mất thứ gì, cô ngơ ngẩn ngồi phịch xuống đất.


Đổng Kiến Hoa cách đó không xa thấy thế vội vàng tới ân cần hỏi: "Uyển Uyển, em sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?"

Diệp Uyển Uyển một tay che ngực, sắc mặt tái nhợt lắc đầu, "Em không sao, vừa rồi hơi choáng váng đầu óc.


"

Đổng Kiến Hoa vừa nghe liền vội vàng nói: "Hôm nay nắng quá, Uyển Uyển, em mau ra chỗ bóng cây nghỉ ngơi đi.

"

Diệp Uyển Uyển nhìn mảnh đất mình mới nhổ được một chút, lắc đầu: "Không cần đâu, anh Kiến Hoa, em còn làm được.

"

Đổng Kiến Hoa nhìn Diệp Uyển Uyển cố chịu đựng mà xót xa, anh nói: "Uyển Uyển, em đừng lo, việc này cứ để anh em lo, mỗi người làm thêm một chút là được, em không khỏe thì nên nghỉ ngơi cho tốt, đi nghỉ đi.

"

Diệp Uyển Uyển mừng thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ khó xử, nhỏ giọng nói: "Như vậy không tốt đâu?"

"Đương nhiên là không tốt!" Không đợi Đổng Kiến Hoa trả lời, Hứa Mỹ Quân bên kia đã lên tiếng, "Đổng Kiến Hoa, anh muốn lấy lòng Diệp Uyển Uyển thì tự mình làm đi, đừng lôi tôi vào! Nhiệm vụ của tôi còn chưa xong, dựa vào cái gì mà phải làm thay cho người khác?"