"Vi Vi! Em không sao thật tốt quá!" Diệp Uyển Uyển đảo mắt, lao đến nắm chặt tay Diệp Vi Vi, ra vẻ lo lắng, "Dù em và anh Minh Triết đã từ hôn, em cũng không nên như vậy mà đi lên núi tìm chết chứ! Nếu em xảy ra chuyện gì, chị làm sao ăn nói với bác cả và bác gái đây?"
Diệp Vi Vi rút tay về, nhíu mày nhìn Diệp Uyển Uyển.
Người phụ nữ này ngoài mặt giả vờ quan tâm cô, nhưng trong lời nói lại ám chỉ cô đối với Triệu Minh Triết còn vương vấn tình cũ, vì anh ta mà muốn tìm cái chết!
Hơn nữa, lúc Diệp Uyển Uyển nói những lời này, ánh mắt còn liên tục liếc qua Hoắc Kiêu bên cạnh cô, rõ ràng là cố ý nói cho anh nghe!
Ha ha!
Diệp Vi Vi đưa tay chọc vào Hoắc Kiêu, "Nhìn rõ chưa?"
Hoắc Kiêu gật đầu, "Rõ rồi.
"
Trong lòng Diệp Uyển Uyển khó chịu, hai người này đang nói gì vậy?
Tại sao cô ta lại không hiểu?
Diệp Vi Vi này rốt cuộc là thế nào? Sao lại có phản ứng này?
Chẳng phải cô ta nên lớn tiếng phản bác hoặc mắng chửi mình một trận, hoặc là cảnh cáo mình một phen sao?
Cô ta đã nghĩ kỹ phản ứng của Diệp Vi Vi, cũng nghĩ xong cách ứng đối, khiến người đàn ông này chán ghét Diệp Vi Vi.
Thế nhưng, vì sao lần này Diệp Vi Vi không làm theo ý của cô ta?
"Vi Vi, em sao vậy?" Diệp Uyển Uyển tiếp tục diễn vai người chị gái tốt bụng, định lại kéo tay Diệp Vi Vi, kết quả Diệp Vi Vi lại bị Hoắc Kiêu kéo ra sau lưng, tránh né cô ta.
Diệp Uyển Uyển:!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô ta ngẩng mặt nhìn Hoắc Kiêu, dịu dàng nói: "Vị đồng chí này, là anh đã cứu em gái tôi đúng không? Thật sự cảm ơn anh! Em gái tôi còn nhỏ, vẫn còn tính trẻ con, đã gây thêm phiền phức cho anh rồi.
"
Hoắc Kiêu nhíu mày lạnh lùng nhìn Diệp Uyển Uyển, người phụ nữ này rõ ràng không thích cô gái nhỏ nhà anh nhưng lại giả vờ quan tâm, nói câu nào cũng là đang cố tình ly gián anh và cô, tâm địa thật xấu xa!
"Vi Vi rất tốt, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, không cần cô phải bận tâm!"
Diệp Uyển Uyển:!
Người đàn ông này có phải bị hồ ly tinh Diệp Vi Vi làm cho mê muội đầu óc rồi không!
Chẳng lẽ không nghe rõ những lời cô ta vừa nói?
Diệp Vi Vi từ sau lưng Hoắc Kiêu bước ra, "Diệp Uyển Uyển, đừng có để ý đến tôi nữa, nếu không, tôi sẽ không dễ nói chuyện như lúc trưa nay đâu.
"
"Vi Vi, chị chỉ là quan tâm em! Em là con gái, sao có thể đi gần gũi với đàn ông như vậy, sẽ bị người ta nói ra nói vào đấy! Hơn nữa, trưa nay em vừa mới từ hôn với anh Minh Triết, bây giờ lại! "
Diệp Vi Vi liếc mắt, đưa tay khoác lấy cánh tay Hoắc Kiêu, "Quên giới thiệu với chị, đây là bạn trai của tôi, Hoắc Kiêu.
"
"Hoắc! Anh ta chính là Hoắc Kiêu!" Diệp Uyển Uyển không dám tin, trợn tròn mắt, "Sao có thể như vậy được!"
Hoắc Kiêu không phải bị què sao? Sao có thể đẹp trai như vậy?
Diệp Vi Vi liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Diệp Uyển Uyển, cười lạnh nói: "Xin lỗi nhé, Hoắc Kiêu nhà tôi ưu tú như vậy, khiến chị thất vọng rồi.
"
Diệp Uyển Uyển vội vàng phủ nhận: "Không phải, em đừng hiểu lầm, chị không có! Chị chỉ là thấy hơi bất ngờ thôi, không ngờ em vừa mới từ hôn đã có bạn trai rồi! "
"Đàn ông tốt không nhiều, gặp được thì phải nhanh chóng giữ chặt lấy.
" Diệp Vi Vi không hề xấu hổ, nói xong liền kéo Hoắc Kiêu rời đi, đi ngang qua Diệp Uyển Uyển, cô bỗng nhiên như nghĩ đến điều gì: "Suýt chút nữa quên mất, vẫn chưa chúc mừng chị gái đã đợi được đến ngày mai trời sáng, cuối cùng có thể "quang minh chính đại" ở bên anh Minh Triết rồi.
Nói ra thì mấy năm nay chị gái cũng thật không dễ dàng gì, lúc nào cũng thích đi theo sau tôi nhặt rác rưởi.
"
"Cô! "
Diệp Uyển Uyển tức giận đến mức khuôn mặt méo mó, không thể nào duy trì được bộ mặt giả tạo nữa, nhưng cô ta vừa định xông lên dạy dỗ Diệp Vi Vi thì bị ánh mắt của Hoắc Kiêu dọa sợ, hoảng sợ lùi về phía sau một bước.
Ánh mắt của người đàn ông này thật đáng sợ, khiến người ta lạnh sống lưng, giống như mãnh thú muốn ăn thịt người.