Xuyên Sách Thập Niên 70: Mở Khóa Bí Kíp, Tán Tỉnh Anh Lính Xuề Xòa

Chương 10





Đang mải ngắm mình trong gương, Diệp Vi Vi bỗng nghe thấy tiếng gọi từ ngoài cửa, vội vàng ra khỏi không gian, lên tiếng cho người đó vào.


Người phụ nữ trung niên trông rất hiền lành, tuy quần áo có nhiều chỗ vá nhưng được giặt rất sạch sẽ, đường kim mũi chỉ đều tăm tắp, nhìn rất gọn gàng.


Bà Lưu Quế Lan nhìn cô gái trước mặt môi hồng răng trắng, làn da trắng nõn, mặc bộ quần áo màu xanh bộ đội trông thật trẻ trung xinh đẹp, những lời đã chuẩn bị kỹ càng bỗng chốc quên hết.


Bà đã nghe nói Thanh niên tri thức Diệp rất xinh đẹp, trước đây cũng chỉ dám đứng từ xa nhìn lén, không ngờ nhìn gần còn đẹp hơn, còn đẹp hơn cả tiên nữ trên tranh.


Thanh niên tri thức Diệp xinh đẹp như vậy, lại là người thành phố lớn, cô gái tốt như vậy thật sự bằng lòng gả cho con trai thứ ba nhà bà sao?

Bà hối hận vì đã nghe lời mấy bà thím trong thôn xúi giục đến đây, nhưng nghĩ đến con trai thứ ba, bà Lưu Quế Lan không nỡ bỏ cuộc.



Đứa con trai tốt như vậy của bà, phải cần một cô gái xinh đẹp như vậy mới xứng.


Ban đầu, Diệp Vi Vi còn thấy lạ, vì sao người phụ nữ này lại tìm đến cô, cô đâu có quen biết bà ta.


Sau đó, nhớ lại nội dung trong sách, cô mới hiểu ra.


Người phụ nữ này chắc là mẹ của Hoắc Kiêu - bà Lưu Quế Lan.


Hôm nay cô bị rơi xuống nước, được Hoắc Kiêu cứu, người trong thôn bị người ta xúi giục liền đồn đại lung tung, nói Hoắc Kiêu nhân lúc cứu cô đã giở trò đồi bại.


Tin đồn càng ngày càng quá đáng, chỉ thiếu nước nói hai người họ "làm chuyện ấy" luôn dưới nước.


Mẹ của Hoắc Kiêu nghe được những lời đồn thổi này, nên đến để hỏi xem Diệp Vi Vi có đồng ý gả cho con trai bà hay không.


Diệp Vi Vi còn nhớ rõ, nguyên chủ lúc đó đối xử với bà Lưu Quế Lan rất tệ, vừa nghe bà nói rõ mục đích đến là nổi giận lôi đình, mắng nhiếc bà thậm tệ, nào là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, tên què cũng dám mơ tưởng đến cô, ban ngày ban mặt mà nằm mơ! rồi đuổi bà ra ngoài.

Chuyện này khiến rất nhiều người hiếu kỳ chạy đến xem náo nhiệt.


Lưu Quế Lan tức giận đến mức trở về liền ngã bệnh.



Nhất là nguyên chủ còn sợ nhà họ Hoắc quấn lấy mình, không cảm kích ân cứu mạng của người ta thì thôi đi, còn vì để thể hiện lòng trung thành với Triệu Minh Triết mà chạy đến nhà họ Hoắc cảnh cáo Hoắc Kiêu một phen, buộc Hoắc Kiêu phải thề sau này sẽ tránh xa mình, không được phép để ý đến mình nữa mới chịu bỏ qua.


Nghĩ lại những hành động kỳ quặc kia của nguyên chủ, Diệp Vi Vi liền không nhịn được mà rùng mình.


Người bình thường không ai có mạch não như cô ta.


Cũng không trách được từ sau khi rơi xuống nước, ấn tượng của người trong thôn đối với nguyên chủ càng ngày càng kém.


Diệp Vi Vi thản nhiên tiếp nhận sự đánh giá của Lưu Quế Lan.


Cô thấy môi Lưu Quế Lan khô nứt nẻ, liền rót cho bà một cốc nước đường, sau đó mỉm cười hỏi: "Thím, thím tìm con có chuyện gì sao?"

Có lẽ là vì Diệp Vi Vi không hề tỏ ra khinh thường bà là người nhà quê như những gì người trong thôn nói, cũng có lẽ là vì cốc nước đường trên tay và nụ cười của Diệp Vi Vi đã tiếp thêm dũng khí cho bà, Lưu Quế Lan ấp úng nói ra mục đích đến đây của mình.



Nói xong, bà lo lắng nhìn Diệp Vi Vi, chuẩn bị tinh thần bị đuổi ra ngoài.


Diệp Vi Vi nhìn Lưu Quế Lan: "Thím, thím đến đây tìm con, là thím cũng tin những lời đồn đại bên ngoài sao?"

Lưu Quế Lan vội vàng lắc đầu: "Lão tam nhà thím không phải người như vậy, nó rất đàng hoàng, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện bỉ ổi đó với nữ đồng chí, chắc chắn là người ta nói bậy.

"

Diệp Vi Vi gật đầu, nghĩ đến khuôn mặt mình nhìn thấy ngay khi vừa tỉnh lại sau khi xuyên không, trong lòng không khỏi có chút xao xuyến.


Chỉ cần nhìn khuôn mặt đó, cô hoàn toàn không ngại ở bên người đàn ông này một thời gian, ai bảo cô sống từng ấy năm, đây là lần đầu tiên gặp được một người đàn ông có ngoại hình hợp ý mình đến vậy, ngay cả giọng nói cũng quyến rũ như vậy.