Hạ Gia Hứa rời đi, mới bắt đầu Tiêu Tiểu Quai còn có chút không thích ứng được, chẳng qua sau này chầm chầm trở nên tốt hơn. Nàng ấy vẫn như lúc trước ở nhà đọc sách học tập, cứ cách vài ngày lại đến Phạm gia một chuyến, đưa bài tập hỏi Phạm Kinh Luân các vấn đề, còn cách vài ngày lại vào cung sống hai ngày.
Khi đến Phạm gia, vẫn phải gặp Phạm Triết, hai lần đầu tiên nàng ấy vẫn còn hơi xấu hổ, nhưng Phạm Triết đối xử với nàng ấy không khác gì trước đây, dần dần sự ngại ngùng cũng đã biến mất, mối quan hệ giữa hai người vẫn như trước.
Nghe nói Thu Vọng Thư đã định hôn với công tử Lưu gia. Công tử Lưu gia kia Tiêu Tiểu Quai đã từng nhìn thấy, một nam tử tướng mạo đường đường, cũng rất xứng đôi với Thu Vọng Thư.
Hai tháng sau khi Hạ Gia Hứa rời đi, Tiêu Tiểu Quai nhận được thư và quà của hắn. Trong thư nói hắn ở Tây Bắc mọi thứ đều rất tốt, và mơ hồ nói hắn nhớ nàng ấy. Tiêu Tiểu Quai đọc thư xong trên mặt nở nụ cười, Hạ Gia Hứa như này rất tốt.
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến năm mới. Hạ Gia Hứa không trở về, chẳng qua nhờ Tiêu Ngọc Minh trở về Thượng Kinh ăn tết mang theo rất nhiều quà. Tiêu Ngọc Minh đưa quà đến viện của Tiêu Tiểu Quai, còn nói với nàng ấy: "Tiểu Quai muội yên tâm, Nhị ca chăm sóc hắn rất tốt."
Nhưng Tiêu Tiểu Quai từ giọng điệu của hắn nghe ra được, chăm sóc này không phải chăm sóc như bình thường. Tuy nhiên, dù sao Nhị ca cũng sẽ không hại hắn, Tiêu Tiểu Quai cũng không hề lo lắng chút nào.
Chớp mắt lại một năm nữa trôi qua, Tết năm nay Hạ Gia Hứa vẫn không trở về, nhưng tết năm nay khi Tiêu Ngọc Minh trở về nói: "Tiểu tử Hạ Gia Hứa kia rất được, lần diễn tập trước bắt sống thế tử Dung vương, ha ha ha....."
Tiêu Tiểu Quai: "...."
Bọn họ "huynh đệ tương tàn", nhị ca lại thấy vui vẻ.
Xuân sang thu đến, lại là một năm trời thu trong veo mát mẻ, Tiểu Tiểu Quai cùng vài vị quý nữ đến trại ngựa cưỡi ngựa, khi kết thúc mọi người cùng nhau ra khỏi trại ngựa. Vừa đi đến cửa, liền thấy một nam tử đứng cách đó không xa. Cao lớn thẳng tắp, tiêu d.a.o anh tuấn, đôi mắt chứa ánh sáng tươi đẹp.
Không phải Hạ Gia Hứa thì còn là ai!
Hơn mười nữ hài nhi đứng cùng nhau, ánh mắt của hắn rất chính xác rơi vào trên người Tiêu Tiểu Quai, sau đó sải bước về phía nàng ấy. Những người khác tất nhiên cũng nhận ra hắn, hành lễ với nhau rồi rời đi, chỉ để lại hai người họ.
Hạ Gia Hứa vẫn như trước, lấy ra một túi điểm tâm đưa cho nàng ấy, chút mới lạ hiện lên chốc lát sau hai năm không gặp biến mất không thấy đâu. Tiêu Tiểu Quai ngẩng đầu nhìn hắn, "Ngươi trở về từ lúc nào?"
Hai năm hắn cao hơn rất nhiều, bây giờ nàng ấy cũng chỉ cao đến vai hắn. Làm da cũng đen hơn, chẳng qua càng hiện lên vẻ cường tráng.
"Tối hôm qua về đến, hôm nay vào cung gặp Hoàng thượng trước."
Hai người nói rồi đi tới bên xe ngựa, Hạ Gia Hứa đỡ Tiêu Tiểu Quai lên xe ngựa, sau đó hắn cũng lên xe. Bây giờ hắn cường tráng cao to, vừa vào trong cả thùng xe ngựa như trở nên chật chội hơn. Trái tim của Tiêu Tiểu Quai đập hơi nhanh.
"Ngươi còn rời đi sao?" Tiêu Tiểu Quai hỏi.
"Đi, lần này quay về vì có chút chuyện."
Hạ Gia Hứa ngồi đối diện Tiêu Tiểu Quai, hắn cao chân dài, vạt áo hai người họ như kề sát vào nhau. Trước đây, hai người thường xuyên ở bên nhau, chụm đầu nói chuyện cũng có, lúc đó cũng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ Hạ Gia Hứa lại cảm thấy m.á.u khắp người như muốn trào dâng.
"Hẳn là vẫn phải ở Tây Bắc hai năm nữa." Hạ Gia Hứa nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Tiểu Quai nói: "Hai năm sau ta sẽ luôn ở Thượng Kinh."
"Ở Tây Bắc có chơi vui không?" Tiêu Tiểu Quai hỏi.
Hạ Gia Hứa gật đầu, "Nhưng sau này có thể sẽ có chút hỗn loạn, đợi khi nào ổn định ta dẫn nàng đi chơi."
Tiêu Tiểu Quai nghe hắn nói Tây Bắc có thể sẽ hỗn loạn, vẻ mặt mang theo lo lắng. Hạ Gia Hứa thấy vậy lập tức nói: "Đừng lo lắng, sẽ không có chiến tranh, chỉ là nội bộ có một số điều chỉnh."
Tiêu Tiểu Quai yên tâm hơn một chút, hai người lại tán gẫu một lúc rồi mới đến phủ Định Quốc Công. Hạ Gia Hứa xuống xe ngựa trước, sau đó đỡ Tiểu Tiêu đi xuống, nhỏ giọng nói: "Ta còn có việc phải làm, không vào với nàng. Đợi làm xong lại đến tìm nàng."
Tiêu Tiểu Quai gật đầu: "Được."
"Nàng vào đi." Hạ Gia Hứa lại nói với Tiêu Tiểu Quai, sau đó nhìn nàng ấy đi vào, bóng lưng biến mất rồi mới cưỡi ngựa rời đi.
Về đến nhà, tùy tùng của hắn báo: "Thế tử đến một lúc rồi."
Hạ Gia Hứa sải bước vào trong, miệng hỏi: "Ở đâu?"
Tuỳ tùng: "Thư phòng của vương gia."
"Nói với mẫu thân ta, giữ thế tử lại ăn cơm." Hạ Gia Hứa nói.
"Vâng."
Tuỳ tùng rời đi, Hạ Gia Hứa đi về phía thư phòng, sau khi vào liền thấy Dung vương và thế tử Dung vương đang ngồi đối diện, đều mang vẻ mặt nghiêm túc. Hành lễ với hai người xong, hắn ngồi xuống một bên, nghe Dung vương hỏi: "Đi tìm Tiểu Quai?"
Hạ Gia Hứa ừm một tiếng không nói nhiều, mà nhìn thế tử Dung vương nói: "Nghe nói đại ca nhiễm phong hàn, đã khoẻ hơn chưa?"
Thế tử Dung vương mỉm cười: "Tốt hơn nhiều rồi, không sao. Tiểu đệ hai năm nay tiến bộ rất lớn, đại ca còn tự thẹn không bằng."
Thế tử Dung vương lại nhìn Dung vương mỉm cười nói: "Diễn tập lần trước, tiểu đệ đã bắt sống con."
"Ồ?" Dung vương ngạc nhiên, sau đó mỉm cười nói: "Xem ra quả thật đã trưởng thành rất nhiều, ta phải mời Định Quốc Công uống rượu."
Lại trò chuyện thêm vài câu, Dung vương hỏi Hạ Gia Hứa: "Con có biết tiếp theo Định Quốc Công sẽ làm gì không?"
Vẻ mặt Hạ Gia Hứa vẫn như thường, "Con không biết."