Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 679-680




679

Lại qua một đoạn thời gian có một buổi nhã tập, Tiêu Tiểu Quai nằm trong số những người được mời, nàng ấy và Phạm Triết gặp nhau sau nhiều ngày. Tiêu Tiểu Quai làm như không có chuyện gì xảy ra, nói chuyện với Phạm Triết. Nhưng Phạm Triết lại có chút lo lắng, vì để ý cho nên lo lắng.

Rút ra thời gian rảnh, Phạm Triết gọi Tiêu Tiểu Quai ra ngoài, tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện.

"Chuyện Thu Vọng Thư làm hôm đó, ta rất xin lỗi." Phạm Triết im lặng một lúc rồi nói.

Tiêu Tiểu Quai mỉm cười với hắn ta: "Chuyện đã qua rồi, sư huynh không cần bận tâm."

Phạm Triết hạ mắt xuống trầm mặc một hồi, sau đó nhìn Tiêu Tiểu Quai nói: "Sư muội, ta quả thật thích muội. Muội còn nhỏ, ta vốn dĩ không muốn nói với muội, nhưng bây giờ không thể không nói với muội. Chẳng qua, muội cũng không cần để trong lòng, vẫn như lúc trước là được rồi, bây giờ ta xếp hàng đợi sự lựa chọn của muội."

Mặc dù Tiêu Tiểu Quai không có tình cảm nam nữ với Phạm Triết, nhưng là sư huynh muội nhiều năm như vậy, nàng ấy thật sự coi hắn ta như ca ca của mình, cho nên nàng ấy không nói ra những lời quá nặng được.

"Sư huynh, huynh rất tốt, nhưng chúng ta không thích hợp." Tiêu Tiểu Quai nhìn Phạm Triết nói: "Huynh cũng đừng vì ta mà chậm trễ thời gian nữa."

Phạm Triết mỉm cười, vô cùng dịu dàng, "Sư muội đây là loại trừ ta trước sao?"

"Sư huynh." Tiêu Tiểu Quai bất lực nói: "Ta thật sự coi huynh như ca ca."

"Ừm, ta hiểu rồi. Về sau chúng ta vẫn như lúc trước, nhưng ta vẫn muốn sự lựa chọn của muội, nếu không ta không cam lòng.” Giọng điệu của Phạm Triết rất thoải mái, "Sư muội sẽ không đến mức đợi cũng không cho ta đợi chứ?"

Tiêu Tiểu Quai còn có thể nói gì nữa, hắn ta muốn đợi nàng ấy cũng không thể quản được. Phạm Triết biết bây giờ nàng ấy có thể không muốn ở cùng với mình, liền rời đi trước. Tiêu Tiểu Quai đứng bên cạnh hòn non bộ thở dài một hơi rồi cũng rời đi, nhưng lúc này một người từ bên kia hòn non bộ đi ra, vừa hay chính là Hạ Gia Hứa.

Sắc mặt hắn rất khó coi, đi tới trước mặt Tiêu Tiểu Quai nói: "Ngươi thật sự để hắn chờ ngươi?"

"Sao ngươi lại ở đây?" Tiêu Tiểu Quai hỏi.

"Tiêu Tiểu Quai ta đang hỏi ngươi, ngươi thật sự để hắn chờ ngươi sao?" Giọng điệu của Hạ Gia Hứa mang lo lắng, còn có chút chất vấn.

Thấy hắn như vậy, Tiêu Tiểu Quai cũng tức giận: "Ta đã nói hắn đừng chờ, hắn tự mình muốn chờ, ta có thể làm cái gì?"

"Vậy ngươi nói cho hắn biết, hắn có chờ cũng chờ không được, để hắn chết tâm."

Giọng điệu của Hạ Gia Hứa tràn đầy tức giận, Tiêu Tiểu Quai cảm thấy hắn cố tình gây sự, liền nói: "Ta cũng không phải phụ mẫu của hắn, ta có thể quản được hắn sao? Hạ Gia Hứa, ngươi đừng cố tình gây sự có được không?"

Hạ Gia Hứa nghe nàng ấy nói mình cố tình gây sự, hai mắt đỏ hoe. Từ khi bắt đầu xây dựng phủ Công chúa của Tiêu Tiểu Quai, hắn nghe nói có rất nhiều người đến phủ Định Quốc nói chuyện, trong lòng hắn đã hoảng loạn từ sớm. Còn may, sau lại nghe Định Quốc Công phu nhân nói, hôn sự của Tiêu Tiểu Quai đợi mấy năm nữa rồi lại nói sau.

Vốn dĩ hắn đã yên tâm rồi, nhưng hôm nay lại nghe được lời tỏ tình của Phạm Triết. Phạm Triết khác với Tống Hưng An, Phạm Triết là sư huynh của Tiêu Tiểu Quai, mặc dù không thể nói hai người sớm chiều ở chung, nhưng cũng thường xuyên gặp mặt. Hơn nữa hai người có tiếng nói chung, bọn họ có thể cùng nhau nghiên cứu học vấn, thảo luận thơ từ. Cảm giác nguy cơ của hắn mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Hít sâu một hơi, hắn nói: "Tiêu Tiểu Quai, ta muốn làm phò mã của nàng, nàng có đồng ý không?"

Tiêu Tiểu Quai không nói, nàng không biết nên nói như thế nào. Nhưng sự im lặng của nàng ấy lại khiến trái tim Hạ Gia Hứa rơi xuống đáy vực, hắn lại hỏi: "Tiêu Tiểu Quai, nàng có để ta làm phò mã của nàng không?"

"Bây giờ ta không muốn nói với ngươi về chuyện này."

Tiêu Tiểu Quai nói xong liền xoay người muốn rời đi, nhưng Hạ Gia Hứa lại chặn trước mặt nàng ấy, chăm chú nhìn nàng ấy. Thấy hắn như vậy, sống mũi của Tiêu Tiểu Quai đột nhiên có chút chua xót, "Hạ Gia Hứa, ngươi không thấy mình rất ấu trĩ sao?"

Nghiêng người đi qua Hạ Gia Hứa, nàng ấy sải bước rời đi, trong lòng khó chịu không thôi. Giống như lúc trước, đồng hành cùng nhau lớn lên không phải tốt sao? Vì sao cứ muốn như này?

Phía sau, Hạ Gia Hứa đỏ mắt nhìn bóng lưng của nàng biến mất rồi mới xoay người về nhà. Hắn hối hận, vừa rồi không nên nói chuyện với Tiêu Tiểu Quai như vậy. Nhưng đã nói rõ chuyện này, hắn không biết phải xin lỗi Tiêu Tiểu Quai như thế nào, cũng không biết sau này bọn họ nên ở chung như thế nào.

Cưỡi ngựa về nhà, vùa vào phủ liền gặp phải Dung vương và Trường Bình cũng giống hắn vừa về phủ. Thấy sắc mặt hắn ảm đạm, hai mắt đỏ hoe, Trường Bình lập tức hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Hạ Gia Hứa sải bước đi vào trong mà không lên tiếng, Trường Bình và Dung vương vội vàng đi theo, Trường Bình vừa đi vừa hỏi hắn: "Không phải con đi tìm Tiểu Quai sao? Cãi nhau với Tiểu Quai?"

Hạ Gia Hứa vẫn không nói gì mà đi vào trong, lúc này Dung vương lạnh mặt nói: "Đứng lại, mẫu thân đang nói chuyện với con, con không nghe thấy sao?"

Hạ Gia Hứa dừng lại, nhìn Trường Bình nói: "Nương, không phải con cố ý, con cảm thấy không thoải mái."

Trường Bình ừm một tiếng, "Vào trong nói chuyện đi."

Một nhà ba người bước vào sảnh đường, Trường Bình nhìn Hạ Gia Hứa hỏi: "Thật sự cãi nhau với Tiểu Quai?"

Hạ Gia Hứa không lên tiếng, Trường Bình thở dài: "Nhi tử, tính tình con như vậy, Tiểu Quai sao gả cho con được?"

680

Hạ Gia Hứa nhìn nàng ta: "Là con làm phò mã của Tiểu Quai?"

Trường Bình: "...."

Dung vương: "..."

Qua một lúc sau, Trường Bình nói: "Được rồi, là con làm phò mã của Tiểu Quai. Vậy các con sao lại cãi nhau?"

Hạ Gia Hứa lại không nói, Trường Bình lại nói: "Nhi tử, mặc dù con và Tiêu Tiểu Quai lớn lên cùng nhau, nhưng không có nghĩa là con nhất định có thể làm phò mã của Tiểu Quai.”

“Thân phận của Tiểu Quai không thấp hơn con, so sánh tướng mạo con cũng không chiếm ưu thế, phương diện tài năng của con bây giờ gần như không tài giỏi bằng Tiểu Quai. Có nhiều công tử thế gia cho Tiểu Quai lựa chọn như vậy, con cũng chỉ có cái tình thanh mai trúc mã với Tiểu Quai là ưu thế.”

“Nhi tử à! Con phải mau chóng trưởng thành, có năng lực đảm đương, có thể che mưa chắn gió cho Tiểu Quai mới được."

Lúc trước Trường Bình cũng đã thăm dò ý của Đường Thư Nghi, Đường Thư Nghi nói với nàng ấy hai hài tử vẫn còn nhỏ, đợi lớn lên lại nói. Nói cách khác, người ta ngại Hạ Gia Hứa chưa đủ trưởng thành. Đối với chuyện này nàng ấy cũng có thể hiểu được, Tiêu Tiểu Quai có đủ tư cách để chọn người tốt nhất làm phò mã.

Hạ Gia Hứa im lặng một lúc lâu, sau đó nói một tiếng con đã biết, trở về viện của mình. Sau khi hắn rời đi, Trường Bình thở dài nói: "Cũng trách ta, lúc trước vẫn luôn cảm thấy chỉ cần nó hạnh phúc vui vẻ là được rồi, cũng không yêu cầu quá nhiều."

"Ta cũng có trách nhiệm," Dung vương nói, "Chẳng qua giờ nó cố gắng cũng không muộn."

"Tâm trí của nó đều đặt lên người Tiểu Quai, nếu đến lúc đó hai đứa nó không thành...." Trường Bình không thể tưởng tượng nổi.

Dung vương vỗ vỗ tay nàng ta, "Ta đi nói chuyện với nó."

Trường Bình gật đầu, Dung vương đứng dậy đi đến viện của Hạ Gia Hứa, phụ tử hai người ở trong thư phòng ngồi đối diện nhau. Dung vương im lặng một lúc rồi nói: "Ta không biết con với Tiểu Quai vì sao lại xảy ra mâu thuẫn, nhưng con là nam tử, nam tử phải rộng lượng, phải biết bao dung."

Hạ Gia Hứa nghe vào lời này, hắn nói: "Ngày mai con sẽ xin lỗi nàng."

"Vừa rồi mẫu thân con nói, Tiểu Quai chỗ nào cũng rất xuất sắc, nếu con muốn ở bên nàng ấy, tính khí như bây giờ là không được." Dung vương lại nói.

Hạ Gia Hứa nghĩ Tiêu Tiểu Quai nói mình ấu trĩ, mím môi lại.

"Nếu như con muốn trưởng thành nhanh, vậy đến Tây Bắc đi. Con đi theo Trương tướng quân, ông ấy sẽ dạy con như thế nào trở thành đại tướng quân. Ta lại cho con vài vị mưu sĩ, con ở Tây Bắc đánh ra chút thành tựu rồi lại về."

Dung vương lại nói: "Con tập võ nghệ từ nhỏ, trong số những người cùng tuổi cũng được xem là người nổi bật, thiếu khuyết chính là thực chiến. Chỉ cần con nỗ lực nhất định có thể đạt được thành tựu không nhỏ. Năm đó Tiêu Ngọc Minh cũng ở tuổi con mới vào quân đội, nhi tử của ta không thua kém hắn."

Hạ Gia Hứa siết chặt nắm đấm, im lặng một lúc rồi nói: "Được rồi, con sẽ đi Tây Bắc."

Dung vương vỗ vỗ vai hắn, "Tạm biệt Tiểu Quai một tiếng rồi đi."

Hạ Gia Hứa gật đầu, Dung vương lại vỗ vỗ vai hắn rồi rời đi. Hạ Gia Hứa suy nghĩ một hồi, sau đó đi ra khỏi phủ, mua điểm tâm và các loại hồ lô mà Tiêu Tiểu Quai thích ăn, sau đó đi đến bức tường vây quanh phủ Định Quốc Công, tránh né đội tuần tra rồi trèo lên tường.

Nhìn thấy đại nha hoàn Thanh Hoà của Tiêu Tiểu Quai đi ra, hắn nhảy khỏi tường, túm lấy Thanh Hoà hỏi: "Công chúa nhà ngươi đâu?"

Thanh Hoà giật mình một cái, thấy là hắn mới thở phào một hơi, sau đó nói: "Công chúa đang ở thư phòng, nô tỳ dẫn tiểu công gia qua."

Hạ Gia Hứa đi theo nàng ấy đến thư phòng của Tiêu Tiểu Quai, nhìn thấy Tiêu Tiểu Quai đang đứng trước bàn vẽ tranh. Hắn đi tới, lấy lòng mà để tất cả đồ vật mình mua ở bên tay Tiêu Tiểu Quai, sau đó nhìn nàng ấy vẽ, còn rất biết ý mà đưa bút và màu cho nàng ấy.

Tiêu Tiểu Quai vẫn còn giận hắn, vẫn mặc kệ hắn, mãi cho đến khi vẽ xong. Tiểu nha hoàn mang nước đến để nàng ấy rửa tay, Hạ Gia Hứa vội vàng lấy khăn tay từ tay nha hoàn đưa cho Tiêu Tiểu Quai, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt.

Đợi Tiêu Tiểu Quai rửa tay xong, nha hoàn trong phòng lui xuống, Hạ Gia Hứa đứng trước mặt Tiêu Tiểu Quai nói: "Là ta không đúng, ta không nên nói những lời đó với nàng, ta xin lỗi."

Tiêu Tiểu Quai cầm điểm tâm lên ăn nhưng không lên tiếng, Hạ Gia Hứa ngồi đối diện nàng ấy, sau đó nói: "Ta… ta không nên ép nàng, về sau ta sẽ không như vậy nữa."

Tiêu Tiểu Quai vẫn không lên tiếng cũng không nhìn hắn, Hạ Gia Hứa lại bắt đầu hoảng sợ, hắn siết chặt nắm đấm nói: "Nàng nói đúng, ta ấu trĩ, tính khí của ta cũng không tốt. Ta sẽ sửa lại tính khí của mình, về sau chắc chắn sẽ không phát giận trước mặt nàng, còn có...."

Hạ Gia Hứa kéo tay áo Tiêu Tiểu Quai, nhận được ánh mắt của nàng ấy, lập tức nói: "Qua mấy ngày nữa ta sẽ đi Tây Bắc, ta sẽ sớm trưởng thành, trở thành bộ dáng như nàng muốn có được không?"

Thiếu niên mười sáu tuổi tiêu soái dương quang, giờ khắc này mím chặt đôi môi mỏng, đôi mắt xinh đẹp bình thường vẫn luôn lóe lên ánh sáng, mang theo lo lắng và khẩn cầu. Trái tim Tiêu Tiểu Quai có chút mềm nhũn.

Hai người họ lớn lên cùng nhau, hiểu rõ lẫn nhau, thậm chí còn hơn cả hiểu rõ chính mình. Trước đây nàng ấy chưa bao giờ bất mãn với Hạ Gia Hứa, bọn họ có xuất thân như vậy, lại được nuông chiều từ nhỏ mà lớn lên, có tính tính có kiều khí cũng là chuyện bình thường. Bọn họ chơi cùng nhau, chủ yếu là Hạ Gia Hứa chiều lòng nàng ấy.

Hạ Gia Hứa bây giờ không đủ tài giỏi, nhưng bọn họ đều còn nhỏ, có đủ thời gian để bọn họ trưởng thành. Tiêu Tiểu Quai từng nghĩ bọn họ cùng nhau lớn lên, sau đó nước chảy thành sông. Nhưng bây giờ Hà Gia Hứa lại chọc thủng tầng giấy này, là đánh vỡ thiết tưởng của nàng ấy.

Nàng ấy phồng má không lên tiếng, hiển nhiên vẫn còn tức giận. Hạ Gia Hứa lại kéo tay áo nàng ấy, "Tiểu Quai, nàng đừng giận ta được không? Lúc đó ta thật sự rất hoảng sợ."

Tiêu Tiểu Quai liếc mắt nhìn hắn vẫn không lên tiếng, Hạ Giai Hứa lại kéo tay áo nàng ấy, lớn tiếng cầu xin: "Tiểu Quai."

Tiêu Tiểu Quai hừ một tiếng, "Học tiếng chó con kêu."

Hạ Gia Hứa lập tức: "Gâu gâu, gâu gâu gâu."