Cúi đầu che giấu cảm xúc, lúc ngẩng đầu lên, hai mắt Đường Thư Nghi đã đong đầy lệ. Nàng nắm tay Nam Lăng bá phu nhân nói: “Sao ngài lại nghĩ quẩn như vậy? Tìm không thấy thì lại tìm tiếp là được mà.”
Nam Lăng bá phu nhân vẫn nhắm chặt hai mắt, không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Đường Thư Nghi dùng khăn lau khóe mắt, nghiêm túc nhìn Tiêu Ngọc Minh nói: “Mạng người quan trọng, rốt cuộc con có biết Nghiêm Ngũ ở đâu không?”
Tiêu Ngọc Minh chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, lúc trước Nghiêm Ngũ cũng từng than vãn chuyện nương hắn không làm gì được hắn thì sẽ giả vờ tức ngực, hôn mê bất tỉnh. Nhưng đây là lần đầu tiên Tiêu Ngọc Minh đụng phải chuyện này, thật không biết Nam Lăng bá phu nhân đang giả bộ hay ngất xỉu thật.
Hắn lắp bắp nói: “Con... con không biết Nghiêm Ngũ ở đâu.”
Hắn vừa nói xong thì lại bị nương mình vươn tay nắm cổ áo, lạnh lùng nói: “Tiêu Ngọc Minh, con nghĩ cho kỹ rồi nói. Chẳng lẽ con muốn hại chết một mạng người sao?”
Tiêu Ngọc Minh... Sao lại thành hại chết một mạng người vậy?
Tuy hắn chửi thầm trong lòng nhưng nhìn thấy gương mặt nghiêm trọng của nương hắn, lại nhìn bộ dáng tùy thời tắt thở của nương Nghiêm Ngũ, Tiêu Ngọc Minh rối như tơ vò, hắn không biết nên làm sao mới đúng.
Lúc này, nương hắn lại lạnh lùng rống lên: “Mau nói!”
Một tiếng quát chói tai, Tiêu Ngọc Minh căng thẳng đến mức mất tự chủ, buột miệng thốt ra: “Ở... căn nhà ở ngõ Mai Hoa của chúng ta.”
Hắn vừa nói xong thì Nam Lăng bá phu nhân lập tức mở mắt, đứng thẳng lên nở một nụ cười lạnh, làm gì còn bộ dáng hấp hối lúc nãy?
Biết bản thân bị lừa, Tiêu Ngọc Minh vội vàng quay đầu ra ngoài hô to: “Thạch Mặc, nhanh đi báo...”
Nhưng hắn còn chưa nói xong thì âm thanh nghiêm khắc của Đường Thư Nghi đã vang lên: “Chặn nó lại.”
Bên ngoài, Thạch Mặc nghe thấy tiếng công tử nhà mình thì co chân muốn chạy đi, nhưng vừa mới nhấc chân thì âm thanh của Hầu phu nhân đã truyền tới, mười mấy bà tử to con lập tức bao vây hắn.
Hắn chỉ có thể ngồi xổm xuống đất kêu lên: “Công tử, ta không chạy được a!”
Trong phòng, Tiêu Ngọc Minh vừa tức giận vừa ủ rũ đứng đó, nhưng hai vị mẫu thân ở vẫn nói nói cười cười.
Nam Lăng bá phu nhân: “Hôm nay thật cảm tạ ngươi.”
Đường Thư Nghi: “Không cần khách sáo, đều là vì hài tử, nên làm mà.”
Nam Lăng bá phu nhân: “Ai, sinh ra một đứa nghiệp chướng như vậy, ta thật tổn thọ mất mấy năm mà.”
Đường Thư Nghi: “Hài tử còn nhỏ, từ từ dạy dỗ là được, bây giờ ta đưa ngươi tới ngõ Mai Hoa.”
Nam Lăng bá phu nhân: “Thật là cảm tạ.”
Hai vị mẫu thân nói xong bèn đứng lên đi ra ngoài, lúc đi ngang Tiêu Ngọc Minh, Đường Thư Nghi nói: “Con cũng đi cùng đi.”
Tiêu Ngọc Minh nắm chặt nắm tay, sau đó đi theo hai vị mẫu thân đến ngõ Mai Hoa. Lần này Nghiêm Ngũ chắc chắn sẽ oán hắn, nhưng hắn cũng không có biện pháp, chỉ có thể nói kịch bản của hai vị mẫu thân kia quá thâm độc.
Đoàn người tới ngõ Mai Hoa, Đường Thư Nghi nhìn cửa lớn đóng chặt, quay đầu nhìn Tiêu Ngọc Minh đứng cách đó không xa, nói: “Con quay đây mở cửa.”
Chắc chắn hắn có chìa khóa, bằng không sao lại giấu Nghiêm Ngũ ở chỗ này? Chỉ là không biết hắn lấy chìa khóa từ đâu.
Thật ra Tiêu Ngọc Minh cũng chẳng có chìa khóa, mỗi lần hắn đến đã giấu người ở bên trong thì chắc chắn có cách mở cửa. Nếu chuyện đã bại lộ, cũng không kém một bước nhỏ này.
Hắn cúi đầu đi đến trước cánh cửa cửa, đút tay phải vào ống tay áo trái, sờ sờ một hồi rồi lấy ra hai sợi dây thép, hắn cắm hai sợi thép vào ổ khóa, mân mê một hồi... khóa cửa lập tức mở ra.
Đường Thư Nghi nhìn động tác mở khóa thuần thục của hắn, yên lặng hít sâu một hơi, phá cửa bẻ khỏe, còn việc gì hắn không biết làm không?
Nhưng vẫn còn có người ngoài ở đây, con người ai cũng cần thể diện, chờ về nhà rồi nói sau.