Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 606




Lý Cảnh Tập giải quyết chuyện giữa Đoan thân vương và Lam Phi Bạch xong, để Đoan thân vương rời đi trước, sau đó nói với Lam Phi Bạch: "Lam ái khanh, mặc dù tính khí của Đoan thân vương không tốt, làm chuyện cũng hơi xằng bậy, nhưng hắn là bá phụ của trẫm, ngươi hiểu không?"

Hắn nói những lời này rất bình đạm, nhưng lại vô cùng áp lực. Lam Phi Bạch lại nhanh chóng quỳ xuống nói: "Thần biết, chuyện này là thần sai."

Lý Cảnh Tập ừm một tiếng, sau đó phất tay để Lam Phi Bạch ra ngoài. Lam Phi Bạch ra khỏi ngự thư phòng liền lau mồ hôi lạnh trên trán, Hoàng thượng là đang cảnh cáo hắn ta không được ở sau lưng tính kế Đoan thân vương. Thật ra chính lúc vừa rồi, hắn ta đã nghĩ cũng nên báo thù như thế nào.

Đoan thân vương địa vị cao lại hồ đồ vô tích sự, mặt ngoài hắn ta không thể làm gì, nhưng sau lưng có thể làm rất nhiều chuyện khiến cho Đoan thân vương khổ không nói thành lời.

Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, lời cảnh báo của Hoàng thượng liền đến. Vị tân hoàng này của bọn hắn ấy à, mặc dù tuổi nhỏ, nhưng lại đủ thông minh. Hắn ta vô cùng may mắn bời vì chuyện này mà khiến hắn ta nhận thức được tân hoàng không thể chọc, mà không phải nhờ vào chuyện càng lớn hơn.

Hắn ta hoảng sợ rời khỏi Hoàng cung, cùng lúc đó các quyền quý ở Thượng Kinh cũng đều biết kết quả Hoàng thượng xử lý đối với Đoan thân vương và Lam Phi Bạch. Kết quả này nằm trong dự liệu của bọn họ, dù sao chuyện này không liên quan đến triều đình, coi như là ân oán cá nhân giữa Lam Phi Bạch và phủ Định Quốc Công cùng với Đoan thân vương.

Chỉ là, chuyện này khiến bọn họ nhìn rõ một chuyện, phủ Đoan thân vương vẫn còn được ân sủng. Đánh đại quan nhị phẩm trước cửa Hoàng cung, nếu như đổi thành người khác, tội trạng nhất định không nhỏ, nhưng Đoan thân vương chỉ bị phạt một chút bổng lộc.

Mà lần này gia phong của Lam gia coi như hoàn toàn bại, chỉ cần là gia đình chú trọng quy củ, căn bản đều sẽ không kết hôn với bọn họ. Chẳng qua dù sao Lam Phi Bạch cũng là đại quan nhị phẩm, hôn sự của con cháu Lam gia cũng sẽ không quá khó khăn.

Tạ nhị phu nhân ở nhà nghe được toàn bộ quá trình mọi chuyện, tâm tình cũng rốt tốt, giờ khắc này vẻ mặt nàng ấy mang đầy ý cười nói với Tạ nhị gia: "Mối hôn sự của Hi Hoa nhà chúng ta đúng là rất tốt, Đoan thân vương nói những lời kia ở trước mặt Định Quốc Công, Định Quốc Công không hề tức giận chút nào, này có phải là nói rõ phu thê Định Quốc Công cũng không tán thành nhi tử nạp thiếp?"

Tạ nhị gia không nói chuyện, hắn còn có thể nói cái gì, bản thân hắn cũng có hai thiếp thất, bây giờ nói cái gì cũng không đúng.

Tạ nhị phu nhân liếc mắt nhìn hắn, lại nói: "Đoan thân vương kia tính tình vô lại, cũng không hẳn là chuyện quá xấu, nhìn xem chuyện này hắn làm tốt cỡ nào. Ở trước mặt các đại thần, nói ai đưa tiểu thiếp cho con rể hắn, thấy một lần đánh một lần."

Khi nói những lời này ánh mắt của nàng ấy vẫn luôn nhìn Tạ Nhị gia, Tạ nhị gia bị nàng ấy nhìn đến mức có chút mất tự nhiên, "Nàng nhìn ta như vậy làm gì? Ta cũng không làm ra loại chuyện đó được."

Tạ nhị gia hắn là người muốn giữ thể diện.



Tạ nhị phu nhân thu hồi ánh mắt, sau đó nói: "Chuyện nạp thiếp hay không còn phải xem nam nhân, Giai Ninh quận chúa thành hôn gần một năm không mang thai, nhưng tình cảm giữa nàng ấy và Tiêu thế tử vẫn hòa thuận, chuyện này nói rõ gia giáo phủ Định Quốc Công rất tốt."

Nói xong nàng ấy còn bật cười, dù sao nàng ấy cũng rất vui vẻ. Tạ nhị gia nhìn nàng ấy một cái rồi đứng dậy: "Ta ra tiền viện trước."

Lúc trước hắn vẫn luôn cho rằng chính mình thân là trượng phu, đã làm rất tốt, tôn trọng thê tử, mặc dù có hai thiếp thất nhưng cũng chỉ là công cụ ấm giường mà thôi. Nhưng từ sau khi thành hôn với phủ Định Quốc Công, hình tượng trượng phu tốt của hắn đang dần dần sụp đổ, không phải hắn làm không tốt, mà Tiêu Hoài quá khác loài, làm hắn không sao bì nổi.

Bên này, Lam Phi Bạch ngồi kiệu về nhà, vào phủ trực tiếp đến viện của Lam Thư Ngữ. Lam Thư Ngữ đang hữu khí vô lực dựa vào đầu giường, nàng ta lại bắt đầu tuyệt thực.

Lam Phi Bạch thấy bộ dáng nàng ta như vậy liền nói: "Muốn c.h.ế.t đúng không, vậy được, ngươi đi c.h.ế.t đi."

"Người đâu." Hắn ta hét về phía bên ngoài, tuỳ tùng của hắn ta lập tức vào phòng, đứng bên ngoài tẩm thất. Lam Phi Bạch quay đầu nhìn bọn họ nói: "Đi lấy một tấm lụa trắng tới đây."

Tuỳ tùng vừa nghe vậy thì đứng sững tại chỗ, hắn ta không rõ lời Lam Phi Bạch nói là thật hay đang doạ nạt Lam Thư Ngữ. Lam Phi Bạch thấy bọn họ đứng đó bất động, càng tức giận hơn, “Đứng đó làm gì? Mau đi!"

Hai vị tuỳ tùng thấy vậy vội vàng chạy ra ngoài, nha hoàn của Lam Thư Ngữ thấy vậy, chạy nhanh đi gọi người.

Trong phòng, Lam Thư Ngữ đôi mắt đẫm lệ nhìn Lam Phi Bạch nói: "Cha đúng là thật nhẫn tâm! Lúc trước luôn nói yêu thương ta nhất, xem ra đều là giả. Lam Thư Dĩnh có thể gả cho thế tử An Nguyên Hầu, ta cho dù làm tiểu thiếp của thế tử Định Quốc Công cũng không được. Cha nếu như ngài ghét bỏ ta, hà cớ gì cứ giả vờ giả vịt ra vẻ trước mặt ta?"

Lam Phi Bạch tức giận đến mức suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, mấy năm nay hắn ta chiều chuộng mẫu nữ hai người họ như vậy, trừ danh phận chính thất và đích nữ ra, không hề thiếu bọn họ một thứ gì, cho dù là vậy vẫn còn bị nói là làm ra vẻ, giả vờ giả vịt.

"Hay, hay lắm, vậy ta cho ngươi như ý nguyện, để ngươi đi chết." Lam Phi Bạch cái gì cũng không muốn nói, nói cũng không có tác dụng. Bây giờ hắn ta thật sự hối hận đến xanh cả ruột, lúc đầu hắn ta không nên nạp biểu muội làm thiếp.

Lam Thư Ngữ không nhận ra Lam Phi Bạch đang thật sự đang tức giận, cảm thấy hắn ta vẫn sẽ như trước, sẽ không thật sự giận mình, chỉ cần nàng ta kiên trì, đến cuối cùng Lam Phi Bạch nhất định sẽ thỏa hiệp.

Nàng ta ngồi quỳ trên giường, bày ra vẻ mặt yếu đuối đáng thương, dập đầu về phía Lam Phi Bạch nói: "Nữ nhi bái biệt cha, về sau không thể hiếu thảo với cha nữa, mong cha khoẻ mạnh sống lâu."