Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 600




Lam Phi Bạch sải bước đến viện của Lam lão phu nhân, nói lại chuyện Dung di nương đã làm với Lam lão phu nhân, sau đó nói: "Hai ngày tới, ngài mang theo lễ vật đến phủ Định Quốc Công, xin lỗi Định Quốc Công phu nhân và Giai Ninh quận chúa."

Lam lão phu nhân cũng nặng nề thở dài một hơi, qua một lúc sau bà ấy nói: "Nếu không ta nói với Định Quốc Công phu nhân, để Tiêu thế tử nạp Thư Ngữ."

Lam Phi Bạch không thể tin được mà nhìn Lam lão phu nhân, sau đó lại nghe bà ấy nói: "Con cũng biết tính tình của Thư Ngữ, nếu chúng ta không đồng ý, tính mạng của nó nói không chừng thật sự không còn, con nỡ sao?"

Lam Phi Bạch nghiến răng, "Con nỡ."

"Con chỉ biết cứng miệng." Lam lão phu nhân nói: "Tiêu thế tử tướng mạo đẹp, nữ tử đều thích đẹp, chúng ta nói với bên ngoài Thư Ngữ yêu hắn sâu đậm, mặc dù sẽ có lời ra tiếng vào, nhưng cũng không phải chuyện lớn. Hơn nữa, vị Giai Ninh quận chúa kia đến bây giờ còn chưa mang thai, rõ ràng là đường con cái khó khăn, nếu như Thư Ngữ gả qua đó có thể sinh được hài tử, địa vị chắc chắn không thấp. Hơn nữa, phủ Định Quốc Công bây giờ đã ....."

"Mẫu thân!" Lam Phi Bạch ngắt lời bà ấy, "Sau này đừng nói những lời này nữa, con thà rằng để nó làm sư cô, thà rằng để nó chết, nó cũng không thể làm thiếp của người ta, thiếp của ai cũng không được."

Hắn ta chịu không nổi ô danh đó.

Đứng dậy sải bước đi ra ngoài, lúc này hắn ta thật sự hối hận, lẽ ra ngay từ đầu không nên để biểu muội làm thiếp, bao năm nay càng không nên chiếu cố nàng ta như vây, để mẫu nữ nàng ta cảm thấy tất cả đều là lẽ đương nhiên.

Không lâu sau, hắn đến viện của Lam phu nhân, Lam phu nhân vừa thấy biểu cảm của hắn ta liền biết là có chuyện gì. Cười lạnh trong lòng, trên mặt mang theo vẻ lo lắng, còn tự tay rót một chén trà cho hắn ta.

"Thư Ngữ vẫn còn nhỏ tuổi, thuyết phục nhiều một chút nói không chừng liền yên ổn." Lam phu nhân nói: "Chỉ là nếu sự việc truyền ra ngoài, hôn sự đã nói lúc trước không thể thành được."

Lam Phi Bạch thở dài một hơi: "Phu nhân, mấy năm qua vất vả cho nàng rồi."

Giờ phút này, hắn ta cảm thấy có chút áy náy.

Ánh mắt Lam phu nhân ẩm ướt, "Ta… ta cũng làm không tốt, Thư Ngữ bây giờ như vậy ta cũng có trách nhiệm. Ta là mẫu thân lại không chỉ dạy nó cho tốt, khi nó còn nhỏ, ta nên mạnh tay quản giáo nó, cho dù chàng và mẫu thân không đồng ý, ta cũng phải ra tay tàn nhẫn quản giáo nó."

Nàng ấy nói như vậy, Lam Phi Bạch càng cảm thấy áy náy. Lúc đầu Dung di nương và mẫu thân của hắn ta phòng nàng ấy như phòng trộm, chỉ sợ nàng ấy hại Lam Thư Ngữ. Nàng ấy nào có cơ hội quản giáo!



Nắm lấy tay của Lam phu nhân, hắn ta chân thành nói: "Phu nhân, có thể lấy nàng là phúc hạnh ba đời của ta."

Bọn họ làm phu thê nhiều năm như vậy, phu nhân tính cách như thế nào hắn ta còn không biết sao. Có chút tâm cơ và thủ đoạn, nhưng biết nhìn đại cục. Nếu là người khác tuyệt đối sẽ không bao dung nổi Dung di nương, nội trạch của hắn ta đã gà bay chó sủa từ lâu.

Lam phu nhân dịu dàng mỉm cười với hắn ta: "Lão phu lão thê rồi, nói những lời này làm gì. Thiếp thân chỉ mong nhà chúng ta có thể sống hạnh phúc vui vẻ."

Trái tim Lam Phi Bạch lại ấm lên, hắn ta tự nói với mình, đúng là ngày dài mới thấy lòng người!

Ngày hôm sau khi ăn sáng, Đường Thư Nghi nhìn thấy hai người Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh, khoé mắt đầu mi đều còn vương vấn tình ý, biết tiểu phu thê dung hoà rất tốt, không cần lo lắng nữa.

Ăn sáng xong, Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Thần đều đi làm việc, Giai Ninh ở lại Thế An Uyển nói chuyện với Đường Thư Nghi. Sắp đến năm mới, hai người nói về những thứ cần mua cho năm mới, cùng với nhà nào nên tặng lễ vật nào các thứ. Sau đó hai người nói đến Đoan thân vương.

Vốn dĩ ý của Giai Ninh và đệ đệ Lý Cảnh Hạo là sau khi Giai Ninh kết hôn, Lý Cảnh Hạo và Đoan thân vương trở về đất phong, dù sao Vương gia có đất phong, ở lại Thượng Kinh lâu dài cũng không phù hợp. Vốn dĩ nói thì hay, nhưng khi chuẩn bị rời đi, Đoan thân vương lại giở quẻ, hắn ta đang ở Thượng Kinh chơi quên lối về, không muốn quay trở về.

Đương nhiên hắn ta cũng biết chuyện này không phù hợp quy củ, liền chạy tới gặp Lý Cảnh Tập, nói không yên tâm Giai Ninh, muốn ở lại Thượng Kinh thêm một khoảng thời gian nữa. Lý Cảnh Tập đương nhiên không tin lời nói của hắn ta, hắn biết rõ cha con Đoan thân vương và Giai Ninh không vừa lòng nhau.

Chẳng qua Đoan thân vương là một vương gia nhàn rỗi vô tích sự, có ở đất phong hay không cũng chẳng sao cả, hắn liền đồng ý cho hắn ta tiếp tục ở lại Thượng Kinh. Cho nên, Đoan thân vương và Lý Cảnh Hạo vẫn đang ở Thượng Kinh. Tết đến, phủ Định Quốc Công tất nhiên cũng phải tặng quà tết cho hắn ta.

"Lúc trước phụ thân nói với con muốn tái hôn, sau này lại chẳng thấy đoái hoài gì." Giai Ninh nói: "Con nghĩ là có người còn nhớ thương vị trí Đoan thân vương phi, con chỉ sợ phụ thân bị người tính kế."

Nàng ấy thân là nữ nhi, cũng vì phụ thân mà bận lòng.

"Con không cần lo lắng," Đường Thư Nghi an ủi: "Cho dù có người tính kế, chỉ cần con không đồng ý, Hoàng thượng không đồng ý thì cũng không vào được cửa."

Giai Ninh gật đầu, bây giờ chuyện lớn của phủ Đoan thân vương, đều phải được sự đồng ý của nàng ấy. Không còn cách nào, cha ruột là công tử bột không có uy nghiêm, đệ đệ còn nhỏ có vài chuyện hắn không lo không được.

Mẹ chồng nàng dâu hai người rất hài hoà, bên phía Lam phủ lại gà bay chó sủa.