Ngày tám tháng chạp, lễ Tịch Bát. Theo phong tục của Đại Càn, vào ngày này phải ăn cháo Tịch Bát. Sáng sớm, khi mà làn khói từ nhà nhà hộ hộ bốc lên, mùi cháo Tịch Bát thơm ngát cũng dần bay đi, giờ khắc này dường như tràn ngập hương vị ngày Tết.
Hôm qua có tuyết rơi, nhưng hôm nay bầu trời lại quang đãng. Đường Vĩnh An ở Thượng Kinh hôm nay rực rỡ sắc màu, hai bên đường đều chật kín người, trên mặt đều lộ ra vẻ vui mừng.
Hôm nay, tướng sĩ đánh bại Nhu Lợi quốc khải hoàn hồi kinh, mọi người ai cũng muốn xem qua phong thái. Đặc biệt là Vĩnh Ninh Hầu Tiêu Hoài, người đã trở về từ cõi chết.
Hôm nay, Hoàng đế dẫn theo triều thần và hàng trăm quan viên, đã đứng chờ trước của thành Thượng Kinh từ sớm, nghênh đón anh hùng khải hoàn trở về.
Hôm qua Đường Thư Nghi đã đặt một vị trí ở một trà lâu ở đường Vĩnh An, thuận tiện cho Tiêu Ngọc Châu ngay lập tức thấy cha mình.
Giờ Thìn một khắc, Hoàng đế đang đứng ở cổng thành, từ xa nhìn thấy một lá cờ tung bay trong gió, bên trên in một chữ Tiêu lớn. Sau đó là tiếng vó ngựa từ xa đến gần. Trong lòng Hoàng đế có chút hưng phấn, cũng có chút lo lắng.
Sáp nhập Nhu Lợi quốc là thành tựu lớn nhất trong thời gian y tại vị, bây giờ những tướng sĩ vì y tạo ra chiến công to lớn như vậy sắp trở về, lòng y cuồn cuộn sóng ngầm. Đồng thời, y cũng không biết liệu sau bốn năm Tiêu Hoài có giống như trước kia hay không, liệu có mạnh hơn trước hay không, chuyện này khiến y có chút lo lắng.
Thân ảnh trên người mang khôi giáp, cưỡi ngựa ngẩng cao đầu càng lúc càng gần, Hoàng đế nheo mắt nhìn, vừa nhìn liền thấy một nam tử đứng giữa dẫn đầu, trên người hắn mang khôi giáp màu bạc, một tay cầm dây cương, tay kia cầm thanh trường đao Yển Nguyệt, thân hình cao lớn nhìn về phía trước, uy phong lẫm liệt như một vị thần binh.
Mặc dù hai người cách nhau mấy chục mét, nhưng Hoàng đế dường như đã cảm nhận được khí thế bức người cùng ánh mắt sắc bén của đối phương. Người này không phải là Tiêu Hoài thì còn là ai vào đây?
Hoàng đế khẽ siết chặt nắm đấm, điều chỉnh biểu cảm, bắt bản thân nở một nụ cười. Mà giờ khắc này, Tiêu Hoài đã dẫn quân lên phía trước, chỉ thấy bàn tay cầm trường đao Yển Nguyệt giơ cao lên trời, tướng sĩ phía sau dừng lại bước chân.
Hắn xoay người xuống ngựa, đưa trường đao trong tay cho tướng sĩ bên người, sau đó từng bước từng bước dọc thảm đỏ đi về phía Hoàng đế.
Dáng người hắn cao lớn, bước chân vững vàng, huỵch, huỵch, huỵch, nhất thời tiếng bước chân như đánh vào trái tim Hoàng đế, khi Tiêu Hoài càng ngày càng gần, nhịp tim của y đập càng lúc càng nhanh.
Chỉ thấy Tiêu Hoài dừng lại, sau đó giơ tay lên, chỉ về phía trước quát lớn một tiếng: "Bắt lấy!"
Tiếng quát của hắn như trời giáng thiên lôi, khiến Hoàng đế, triều thần và ngự lâm quân nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, mà đúng lúc này, hai vị tướng lĩnh phía sau Tiêu Hoài vội vàng tiến về phía Hoàng đế và triều thần.
Tốc độ của hai người bọn họ quá nhanh, nhanh tới mức cả ngự lâm quân cũng không kịp phản ứng, nhanh tới mức khi hai người lao về phía Hoàng đế, y sợ tới mức ngã xuống đất.
Nhưng hai vị tướng sĩ lại lướt qua Hoàng đế, bắt lấy Thái phó đứng sau lưng Hoàng đế, hai người một trái một phải kẹp lấy Thái phó, sau đó dùng sức ấn mạnh, Thái phó quỳ sụp trên mặt đất.
Lúc này, tất cả mọi người mới phản ứng lại. Tiêu Khang Thịnh vội vàng đỡ Hoàng đế dậy, Hoàng đế cũng không quan tâm đến chuyện gì khác, giơ tay chỉ vào Tiêu Hoài nói: "Thiên..."
"Thần Tiêu Hoài dẫn tướng lĩnh công đánh Nhu Lợi quốc hồi triều, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Tiêu Hoài quỳ trên mặt đất, cúi đầu, tướng sĩ phía sau hắn cũng xuống ngựa quỳ trên mặt đất, hô to: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Cục tức trong cổ họng Hoàng đế lên không được xuống cũng chẳng xong, tức giận muốn phát tiết nhưng lại chẳng biết nên phát tiết như thế nào. Lúc này, lại thấy Tiêu Hoài đứng thẳng lên nói: "Thần thấy tặc tử cấu kết với địch phản quốc ở ngay sau người Hoàng thượng, lo lắng an nguy của ngài, nhất thời nóng lòng cứu giá, mong Hoàng thượng tha thứ."
"Ngươi.... Ngươi nói..."
Hoàng đế quay đầu nhìn Thái phó đang quỳ trên mặt đất, vẻ mặt không thể tin được, y lại nhìn Tiêu Hoài nói: "Tiêu ái khanh, ngươi nói Thái phó hợp tác với địch nhân, phạm tội phản quốc?"
"Đúng vậy." Tiêu Hoài vừa nói vừa lấy ra một chồng thư từ, hai tay dâng lên.
Tiêu Khang Thịnh vội vàng đi tới, nhận lấy chồng thư đưa cho Hoàng đế. Hoàng đế cầm thư trong tay, đếm đại khái cũng phải mười mấy bức.
Y tuỳ tiện cầm lấy một bức thư từ trong sấp dày đó mở ra, quét mắt đọc xong, sau đó tức giận quay đầu lại nhìn Thái phó đang quỳ trên mặt đất, nói: "Ta không bạc đãi ngươi, không bạc đãi Khương gia ngươi, đây là cách ngươi báo đáp trẫm sao?"
"Bị oan, thần bị oan!" Dưới thời tiết âm mười độ, nhưng Thái phó lại đổ đầy mồ hôi lạnh, chật vật hét lên mình oan uổng.
Hoàng đế nheo mắt nhìn Thái phó, y tất nhiên không tin lời nói của Thái phó. Chữ viết tay trong những bức thư này rõ ràng là của Thái phó.
"Hoàng thượng, chúng ta về cung trước đi." Tiêu Khang Thịnh nhỏ giọng nói với hoàng đế.
Hoàng đế lại thâm trầm nhìn Thái phó, sau đó quay đầu lại nhìn Tiêu Hoài nói: "Vĩnh Ninh Hầu Tiêu Hoài dẫn quân đánh hạ Nhu Lợi quốc, công khắc thiên thu, các ngươi đều là thần tử tài giỏi của Đại Càn ta. Trẫm nhất định luận công ban thưởng."
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Tiêu Hoài lại dập đầu lần nữa.
Tướng dĩ phía sau hắn cũng cùng nhau hô vang: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Tiêu ái khanh, theo trẫm vào cung." Hoàng đế nói với Tiêu Hoài.
"Vâng."