Một lúc sau, Tiêu Thành Minh thấp giọng hỏi: "Cái đó... Vậy có phải kết thù... kết thù với Hoàng đế không?"
Này cũng quá to gan rồi đi?
Người mà đến cả huyện lệnh còn chưa từng nhìn thấy, chỉ nhắc đến một câu Hoàng thượng đã thấy tim đập chân run, chưa kể đến chuyện phủ Vĩnh Ninh hầu khiến một hoàng tử bị cấm túc. Chỉ cần nghĩ thôi đã thấy sợ c.h.ế.t khiếp.
"Sau này ta cũng nghe nói qua," Tiêu Dịch Nguyên nói: "Nhị hoàng tử có thù oán với Vĩnh Ninh Hầu đã chết, khi Vĩnh Ninh Hầu còn sống, hắn ta không dám hành động lớn mật, sau khi Vĩnh Ninh Hầu chết, hắn ta đối địch với phủ Vĩnh Ninh hầu mọi lúc mọi nơi."
"Này... Này không phải là bắt nạt người khác sao?” Giọng nói của Tiêu Thành Minh tràn đầy tức giận.
Tiêu Dịch Nguyên gật đầu, trầm tư một lát nói: "Vĩnh Ninh Hầu chiến công hiển hách, vì nước hy sinh, Hoàng thượng vẫn nhớ đến chuyện này. Hơn nữa, Hầu phu nhân xuất thân từ phủ Đường Quốc Công, Đường Quốc Tông cũng rất chăm sóc Hầu phu nhân bọn họ. Phủ Vĩnh Ninh hầu dường như không sợ Nhị hoàng tử."
Tiêu Thành Minh bọn họ càng thêm kinh ngạc, trên đời này còn có người không sợ người Hoàng thất?
"Tình hình rất phức tạp, mọi người từ từ sẽ hiểu rõ." Tiêu Dịch Nguyên biết cho dù hắn có giải thích bọn họ cũng sẽ không hiểu, dứt khoát không nói nữa.
Lúc này, có tiếng gõ cửa, sau đó là giọng nói của quản sự: "Tiêu công tử, bữa ăn đã chuẩn bị xong, có thể dùng cơm rồi."
Thuý Trúc trước khi rời đi đã giao phó với quản sự, trong số những người ở đây, Tiêu Dịch Nguyên là người làm chủ, có chuyện gì tìm hắn là được.
Tiêu Dịch Nguyên đi tới mở cửa, sau đó dẫn mọi người cùng quản sự đi tới nhà ăn. Quản sự mỉm cười nói với Tiêu Dịch Nguyên: "Thời gian gấp gáp, bữa ăn có hơi đơn giản, Tiểu công tử lượng thứ."
Tiêu Dịch Nguyên liếc nhìn bàn ăn, ít nhất cũng phải có mấy chục đĩa thức ăn, vội vàng nói: "Rất tốt, phiền toái rồi."
"Không phiền không phiền, là tiểu nhân nên làm." Quản sự hơi cong lưng nói: "Ngài cần tiểu nhân gọi người đến hầu hạ không?"
Tiêu Dịch Nguyên xua tay: "Không cần."
Quản sự lại vâng một tiếng, sau đó lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại người một nhà bọn họ. Tiêu Dịch Nguyên liếc mắt nhìn bóng lưng quản sự rời đi, lại một lần nữa cảm thấy Hầu phu nhân hành sự nước chảy mây trôi, không khiến người tìm ra chút thất lễ nào.
Chuyện nhà bọn họ như thế nào, toàn bộ người của phủ Vĩnh Ninh hầu hẳn là biết rõ. Tuy nhiên, cho dù là khoảng thời gian hắn sống ở Hầu phủ, hay hôm nay sau khi người nhà hắn đến, hạ nhân của Hầu phủ đều kính nể bọn họ.
Thái độ của hạ nhân thường sẽ phản ánh thái độ của chủ nhân. Hầu phu nhân đã dành cho lễ ngộ lớn nhất.
Trong lòng nghĩ đến những chuyện này, Tiêu Dịch Nguyên bảo người nhà ngồi xuống ăn cơm. Người nhà Tiêu gia sống khổ quen rồi, trên đường từ Nam Cương tới đây, mặc dù thức ăn đơn giản, nhưng bọn họ đã cảm thấy rất tốt. Bây giờ nhìn thấy bàn ăn đầy những đồ ăn tinh tế, họ lại một lần nữa nhận thức được sự giàu có của Hầu phủ.
Mọi người ngồi đó, nhất trong trong lòng cảm thấy phức tạp.
"Nhị gia gia, chúng ta ăn thôi." Tiêu Dịch Nguyên nhẹ giọng nói với Tiêu Thành Minh.
Tiêu Thành Minh đè nén sự hỗn loạn trong lòng, cầm đũa lên nói: "Một ngày vất vả đi đường, đều đói bụng rồi, ăn đi."
Ông ấy cầm đũa lên trước rồi gắp một miếng, những người khác cũng cầm đũa lên ăn. Họ thực sự rất đói, thức ăn lại rất hợp khẩu vị, không lâu sau đĩa đồ ăn liền thấy đáy. Chỉ là, hơn chục món ăn, lượng thức ăn đầy đủ, người một nhà ăn uống no nê.
Vừa ăn xong, bên ngoài truyền đến thanh âm của quản sự, hỏi xem có cần rót trà không. Tiêu Dịch Nguyên biết, đây là muốn hỏi hắn đã ăn xong chưa, hắn đáp lại một tiếng, vài tiểu nha hoàn mang bàn trà đi tới, rót cho mỗi người một chén trà, sau đó lại đi ra ngoài, để lại một nhà bọn họ.
Tiêu Thành Minh nhấp một ngụm trà, thấp giọng với Tiêu Dịch Nguyên: "Lát nữa ta muốn nói vài câu với cháu."
Tiêu Dịch Nguyên gật đầu: "Vâng."
Ăn cơm uống trà xong, có người đưa họ về phòng nghỉ ngơi. Tiêu Dịch Nguyên đi theo Tiêu Thành Minh vào một viện tử, chính là chủ viện của trạch tử này, quản sự rất biết ý mà phân viện này cho Tiêu Thành Minh. Hắn ta có thể nhìn ra, vị lão gia tử này là người đứng đầu gia đình này.
Tiêu Dịch Nguyên đi theo Tiêu Thành Minh vào phòng, Tiêu Thành Minh đứng ở giữa phòng, nhìn căn phòng đối với ông ấy mà nói giống như như tiên cảnh này, nhất thời không biết nên nói gì.
Đại ca Tiêu Thành Côn của ông ấy là một sự tồn tại vững như núi ở trong tâm trí ông ấy, cho dù mọi chuyện có khó khăn đến đâu, vào tay đại ca cũng trở nên dễ dàng giải quyết.
Trong nhà bởi vì có đại ca, bọn họ ăn no mặc ấm. Ngay cả sau khi đại ca tòng quân, nhà bọn họ vẫn sống rất tốt, nhưng ai biết chiến tranh loạn lạc lại gặp phải nạn đói, đồng thời tin tức đại ca c.h.ế.t trên chiến trường truyền đến, lúc đó cả nhà họ cảm thấy bầu trời giống như sụp xuống.
Trong những năm đó, bọn họ sống đầu đường xó chợ, vỏ cây cỏ dại chỉ cần là thứ có thể nuốt vào bụng, bọn họ đều bỏ vào miệng. Rất nhiều lúc ông ấy luôn nghĩ, nếu ông ấy có bản lĩnh như đại ca, cả nhà bọn họ sẽ không gặp khó khăn như vậy.
"Nhị gia gia, ngồi xuống đi." Tiêu Dịch Nguyên đỡ ông ấy ngồi xuống, lại nói: "Tổ phụ cháu đã tìm chúng ta rất nhiều năm, nhưng chúng ta ở phía Nam Cương, quả thật rất khó tìm ra."
Tiêu Thành Minh nặng nề thở dài một tiếng, hỏi: "Tại sao đại ca ta lại qua đời?"
Cuộc sống tốt đẹp như vậy, tại sao không trường thọ chứ?