Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 322




Nàng ấy còn chưa vô lý đến mức đó. Hơn nữa, nếu thực sự làm như vậy, cũng không khác gì kết thù oán với phủ Vĩnh Ninh hầu, mất nhiều hơn được.

Cho nên nàng ấy nói: "Ngươi nói đúng, ta nhìn chồng cho Tiểu Ngũ nhà mình quá muộn. Ngày trước chúng ta vẫn luôn ở Bắc Cương, thật sự không hiểu biết những hài tử ở Thượng Kinh."

"Bây giờ nhìn cũng không muộn," Nụ cười trên mặt Đường Thư Nghi thoải mái hơn rất nhiều, nàng lại nói: "Ta coi như cũng khá quen thuộc với những gia đình ở Thượng Kinh này, sau này cùng ngươi lựa chọn."

Hướng phu nhân cười nói được, trong lòng nàng ấy bây giờ cũng không còn khó chịu như trước. Thật ra nàng ấy cũng là nhất thời nhất thời bốc đồng, còn chưa hỏi ý tứ của Hướng Ngũ, chỉ là bây giờ cũng không cần hỏi.

"Hai ngày nữa hay là đến hội quán của ta chơi đi, dẫn theo Tiểu ngũ theo cùng. Ta lại gọi thêm mấy vị phu nhân bảo bọn họ dẫn theo hài tử nhà mình đến. Đến lúc đó chúng ta nói chuyện, để đám hài tử chơi với nhau.” Đường Thư Nghi trong lúc suy nghĩ tìm đối tượng cho Hướng Ngũ, đột nhiên nảy ra ý tưởng này.

Tổ chức một bữa tiệc, người trẻ tuổi nói chuyện trong bữa tiệc, nói không chừng tìm được người phù hợp. Về phần Tề Nhị và Nghiêm Ngũ, đến lúc đó phải xem bọn họ có duyên phận hay không.

Hướng phu nhân hiểu ý của nàng, mỉm cười nói được, hai người tán gẫu một lúc, Đường Thư Nghi cáo từ rời đi, Hướng phu nhân tiễn nàng ra cửa, coi như khách chủ tận hoan.

Đường Thư Nghi ngồi trong xe ngựa, tâm tình cuối cùng hoàn toàn thả lỏng. Cho dù như thế nào, Hướng phu nhân cũng không vì việc này mà thay đổi thái độ đối với Tiêu Ngọc Minh, nàng liền yên tâm. Về phần Hướng đại tướng quân, chỉ cần bên phía Hướng phu nhân không có vấn đề gì, Hướng đại tướng quân tự nhiên cũng không có vấn đề gì.

Đường Thư Nghi đi đến phủ Hướng đại tướng quân một lần, hoàn toàn yên tâm. Buổi tối sau khi Tiêu Ngọc Minh trở về liền bảo hắn không cần lo lắng.

Tiêu Ngọc Minh lười biếng dựa vào lưng ghế, vâng một tiếng. Thật ra hôm nay ở trong phủ đại tướng quân, hắn cảm thấy thái độ của Hướng đại tướng quân đối với hắn không khác gì. Chỉ là hắn cảm thấy khi đối mặt với Hướng Ngũ, trong lòng có chút cự nự.

Đường Thư Nghi thấy bộ dáng của hắn vẫn có chút không vui, liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Chính là... chính là cảm thấy sau này gặp mặt Hướng Ngũ có chút khó xử.” Tiêu Ngọc Minh thành thật trả lời.

Đường Thư Nghi hiểu rõ gật đầu: "Trong lòng con đắn đo chuyện này cũng bình thường, chỉ là con biểu hiện càng không tự nhiên, càng khó giải quyết. Con cứ làm như không có chuyện gì xảy ra, Hướng Ngũ cũng không biết chuyện này, chuyện này cứ thế qua đi."

Dù sao Hướng Ngũ tiểu cô nương cũng khác với những tiểu cô nương bình thường khác, nàng ấy ở trong Hướng phủ, bình thường đều tập võ so đấu với nam tử, Tiêu Ngọc Minh sau này còn thường xuyên qua lại với nàng ấy.



Tiêu Ngọc Minh lại vâng một tiếng, hắn cũng biết chuyện này phải tự mình điều chỉnh lại trước.

Đường Thư Nghi lại nói với hắn về việc tổ chức một "bữa tiệc" trong hội quán, sau đó nói: "Ta thấy Tề Nhị hoặc Nghiêm Ngũ khá thích hợp."

Tiêu Ngọc Minh nghe nàng nói xong liền sững sờ: "Dù sao Nghiêm Ngũ cũng không được, khi còn nhỏ hắn từng bị Hướng Ngũ đánh."

Đường Thư Nghi hiểu rõ, đây là bóng ma tâm lý!

Được rồi, nên làm nàng đều làm, phải xem duyên phận của Hướng Ngũ.

Ngày hôm sau, nàng tìm danh thiếp, mời vài phu nhân thế gia đến hội quán chơi, đồng thời còn bảo bọn họ dẫn theo công tử tiểu thư nhà mình. Những phu nhân kia cho rằng nàng muốn chọn người kết hôn cho ba hài tử nhà mình, vô cùng phối hợp. Thậm chí có một vài người không được mời còn chủ động đến nói muốn tham gia.

Đường Thư Nghi không nghĩ tới những phu nhân này lại tích cực như vậy, tính lại nhân số hôm đó, nàng lại đến phủ Đường Quốc Công một chuyến, nhờ Đường đại phu nhân và Đường nhị phu nhân đến hôm đó giúp nàng tiếp đãi các vị phu nhân khác. Đường đại phu nhân và Đường nhị phu nhân cũng rất hợp tác, khuê nữ nhà các nàng cũng muốn định thân! Đến lúc đó có thể thuận tiện xem xem một chút.

Ai biết được, Trường Bình công chúa nghe được chuyện này, phái người tới nói nàng ta cũng sẽ tham gia. Đường Thư Nghi sửng sốt, sợ khi đến lúc đó nàng ta nhìn trúng công tử ca tiêu soái nhà ai, mở miệng muốn mang người ta đi. Những vị công tử ca này khác với mấy tên đầy tớ, không thể nói mang đi là mang đi!

Nghĩ một hồi nàng đặc biệt đi tới phủ công chúa, uyển chuyển bày tỏ những vị công tử ca kia không thể động vào, Trường Bình công chúa hừ một tiếng: "Ta hám sắc như vậy sao? Vả lại, những công tử ca ở Thượng Kinh này đều rất phiền phức."

Lần trước nàng ta muốn chiêu mộ Tề Lương Sinh làm phò mã, bị Hoàng thượng cấm túc lâu như vậy, sau đó nàng ta cũng hiểu ra một chuyện, Hoàng thượng đối xử với nàng ta không tồi, nhưng cái không tồi này có điểm mấu chốt, đó chính là không thể ảnh hưởng đến triều đình.

Với thân phận của Đường Thư Nghi, người được mời hẳn là những phu nhân đỉnh cấp ở Thượng Kinh, những công tử mà bọn họ mang đến bình thường đều là đích tử khá được trong nhà coi trọng, những đích tử này sao có thể làm nam sủng của nàng ta?

Nếu nàng ta mang một công tử ca nào đó về phủ, nhất định sẽ chọc vào một tổ ong vò vẽ, nàng ta sao phải tự thêm rắc rối cho mình làm gì?

Đường Thư Nghi nghe nàng ta nói vậy liền yên tâm, thật ra nếu vị công chúa này không gây rối, còn có thể sống chung được.

Sự việc giải quyết thỏa đáng, Trường Bình công chúa nói: "Nếu ngươi đã đến, ta nhất định phải tiếp đón ngươi cho tốt."

Nói rồi nàng ta vỗ vỗ tay, sau đó vài nha hoàn bà tử tiến vào, không tiếng động mang những bàn ghế thừa trong sảnh đường đi.