Sự trưởng thành của một gia tộc không phải chuyện một sớm một chiều, cũng không thể dựa vào một người. Việc phủ Vĩnh Ninh hầu có thể có địa vị như hiện tại ở Thượng Kinh có liên quan rất nhiều đến việc Tiêu Thành Côn và Tiêu Hoài đều kết hôn với cao môn quý nữ.
Đúng như Võ Dương bá đã nói, Tiêu Thành Côn là một tướng quân có dũng có mưu, nhưng nói thẳng ra vị tướng quân này vẫn chỉ là một kẻ nhà quê, trên người không có bối cảnh thế gia đại tộc. Nếu sớm tìm được tổ mẫu của Tiêu Dịch Nguyên, sau đó đưa bà ấy đến Thượng Kinh, bọn họ khó có thể bồi dưỡng phụ thân của Tiêu Dịch Nguyên trở thành một người như Tiêu Hoài.
Không thể trở thành một người như Tiêu Hoài, cũng không cưới được bảo bối trong tay phủ Quốc Công. Nếu không có phủ Quốc Công, Tiêu Hoài c.h.ế.t rồi, không bao lâu sau, phủ Vĩnh Ninh hầu sẽ lụi bại.
Đương nhiên, liên hôn giữa hai gia tộc đều là hai bên cùng có lợi, Tiêu Thành Côn và Tiêu Hoài cũng mang lại lợi ích cho phủ Võ Dương bá và phủ Đường Quốc Công.
Đường Thư Nghi cho Võ Dương bá và Võ Dương bá phu nhân một lời trấn an, bất kể như thế nào, địa vị của lão Hầu phu nhân ở phủ Vĩnh Ninh hầu sẽ không bị ảnh hưởng, cho dù bà ấy đã chết.
Từ phủ Võ Dương bá trở về, Đường Thư Nghi sai người lấy sổ sách của Hầu phủ ra, nàng dẫn theo Tiêu Ngọc Châu xem lại một lần nữa, trong lòng có tính trước. Vẫn là câu cũ, chỉ cần thấu tình đạt lý, nàng tuyệt đối ra tay hào phóng.
Ngày hôm sau, Tiêu Dịch Sinh đi theo Lâm Dũng và Ngưu Hoành Lượng cùng nhau lên đường đến Nam Cương. Đường Thư Nghi bảo Tiêu Dịch Nguyên ở lại Hầu phủ thêm vài ngày, mặc dù Nhị hoàng tử bị giam cầm, nhưng ai biết hắn ta có phái người ra ngoài trả thù hay không?
Tiêu Dịch Nguyên đương nhiên hiểu rõ, cũng thành thành thật thật phối hợp ở lại Hầu phủ, bên phía Thượng Lâm thư viện, Đường Thư Nghi bảo Triệu quản gia đi xin nghỉ.
Mặc dù không phải đến thư viện học, nhưng Tiêu Dịch Nguyên vẫn kiên trì mỗi ngày khắc khổ đọc sách đến tận đêm khuya. Viện của hắn ở cạnh viện của Tiêu Ngọc Minh, mỗi tối khi hắn thắp nến đọc sách, đều nghe thấy âm thanh Tiêu Ngọc Minh luyện võ trong viện.
Hôm nay lại như cũ, hắn đang đọc sách dưới ánh nến, lắng nghe tiếng sàn sàn vùn vụt ở bên cạnh. Hắn không khỏi tò mò, không phải bọn họ đều nói Nhị nhi tử phủ Vĩnh Ninh hầu là công tử bột sao? Chẳng lẽ công tử bột ở Thượng Kinh đều nỗ lực như vậy?
Hắn đứng dậy đi ra ngoài, đến của viện bên cạnh, thấy cửa viện mở toang, bên trong sáng đèn, Tiêu Ngọc Minh đang cầm đao nghiêm túc vung vẩy. Hắn không biết gì về võ thuật, dù sao nhìn Tiêu Ngọc Minh như thế này, hắn cảm thấy vô cùng lợi hại.
Hai tuỳ tùng của hắn cũng ở bên cạnh hu hu ha ha luyện quyền.
Nhìn ba người trong viện, sau đó nghĩ đến Tiêu Ngọc Thần đang ngao du bên ngoài, còn có Hầu phu nhân thành thục lão luyện giải quyết mọi chuyện, hắn cảm thấy toàn bộ phủ Vĩnh Ninh hầu như đang tụ tập một cỗ quyết tâm, quyết tâm đi lên.
Hắn nghĩ rằng với đà này, phủ Vĩnh Ninh hầu có thể thịnh vượng thêm vài chục năm nữa.
"Sao ngươi chưa ngủ?"
Giọng nói của Tiêu Ngọc Minh kéo lại suy nghĩ của hắn, Tiêu Dịch Nguyên hồi thần, thấy Tiêu Ngọc Minh cất đao đi, cầm lấy khăn mặt từ tay gã sai vặt, vừa lau mồ hôi trên mặt vừa đi tới bên người hắn.
"Đọc sách mệt rồi, ra ngoài đi dạo." Tiêu Dịch Nguyên nói.
Tiêu Ngọc Minh ừm một tiếng, thân thể tuỳ ý dựa vào cửa viện, dáng vẻ lười nhác, "Ngươi đi từ Nam Cương đến Thượng Kinh như thế nào?"
Hắn rất tò mò, Tiêu Dịch Nguyên bọn họ không có tiền, làm sao có thể từ Nam Cương cách xa ngàn dặm đi đến đây.
"Lúc ta đi, trong nhà nhét cho ta ba mươi lượng bạc," Tiêu Dịch Nguyên dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Đôi khi đi bằng hai chân, mệt rồi liền tiêu tiền thuê một chiếc xe ngựa."
"Hai người các ngươi cũng rất lợi hại." Tiêu Ngọc Minh chân thành nói.
Hắn không cách nào tưởng tượng ra, đi ngàn dặm xa xôi, trong túi chỉ có ba mươi lượng bạc, làm sao có thể sống nổi. Nhưng Tiêu Dịch Nguyên lại mỉm cười: "Cũng không có gì, hơn nữa thân thể tốt hơn trước rất nhiều."
Tiêu Ngọc Minh thấy hắn lạc quan như vậy, ấn tượng về hắn tốt hơn hơn vài phần, Lúc này, lại nghe thấy Tiêu Dịch Nguyên nói: "Ngươi cũng rất lợi hại, mỗi ngày đều luyện võ chăm chỉ như vậy."
Tiêu Ngọc Minh nhún nhún vai, "Nếu luyện không được sẽ bị người ép đánh."
Tiêu Dịch Nguyên sững sờ, không ngờ lại có người to gan như vậy, dám ép đánh công tử hầu phủ. Nhưng thấy Tiêu Ngọc Minh bộ dáng không muốn nói nhiều, hắn cũng không hỏi. Hai người trò chuyện thêm vài câu, sau đó trở về nghỉ ngơi.
Tiêu Dịch Nguyên trở lại viện nơi hắn ở, gã sai vặt hầu hạ hắn mấy ngày nay đi tới, hỏi hắn có muốn chuẩn bị nước tắm không. Hắn gật đầu nói có, gã sai vặt lập tức đi sắp xếp. Một lúc sau, gã sai vặt đến và nói rằng nước tắm đã chuẩn bị xong, hắn đứng dậy và đi vào phòng tắm.
Vừa đi vừa hỏi gã sai vặt: "Tại sao ban ngày không thấy Nhị công tử?"
Gã sai vặt liếc nhìn viện bên cạnh nói: "Nhị hoàng tử bây giờ là tuỳ tùng của Hướng đại tướng quân."
Tiêu Dịch Nguyên lại sững sờ, sau đó hiểu rõ, Tiêu Ngọc Minh làm tuỳ tùng chắc chắc không phải tuỳ tùng bình thường. Hắn nghĩ đến lời Phương đại nho nói, ông ấy nhận Tiêu Ngọc Thần làm đệ tử, là do Hầu phu nhân dùng thủ đoạn. Vị nhị công tử này làm tuỳ tùng cho Hướng đại tướng quân, có lẽ cũng giống vậy đi.
Hắn đột nhiên ghen tị với ba huynh muội Tiêu Ngọc Thần, bọn họ có một mẫu thân luôn nghĩ đến bọn họ, mà tâm trí cũng không thua kém nam tử.