Đường Thư Nghi lại vỗ vỗ lưng con bé, nói: "Người như chúng ta, cho dù không tham gia tranh đấu của những người trong cung, nhưng cũng khó tránh khỏi bị lợi dụng, hoặc bởi vì các nguyên nhân khác mà chịu liên lụy. Chuyện hôm nay mới chỉ là khởi đầu, con phải hiểu, bất cứ chuyện gì chỉ cần đụng đến người Hoàng gia đều phải hết sức cẩn thận."
"Con biết hôm nay con sai rồi, hôm nay con nên ngồi trong cung yến nơi nào cũng không đi." Tiêu Ngọc Châu hối hận muốn chết.
Đường Thư Nghi ừm một tiếng: "Đã xảy ra rồi, không cần hối hận. Phải nghĩ cách giải quyết như thế nào, về sau đụng phải loại chuyện như này, nên làm như thế nào."
Tiêu Ngọc Châu gật đầu, sau đó xoay người nói: "Nương, con tự mình đi."
Đường Thư Nghi đặt con bé xuống đất, dùng khăn tay lau nước mắt cho con bé, nhỏ giọng nói: "Mặc dù ở trong hoàng cung, nhưng cũng đừng sợ. Con có ta, có ngoại công, mặc dù tổ phụ và phụ thân con đã chết, nhưng chiến công hiển hách của bọn họ trên chiến trường sẽ không biến mất, lưng của con phải cứng."
Tiêu Ngọc Châu gật đầu, hít sâu một hơi, duỗi thẳng eo nói: "Nương, con không sợ."
Đường Thư Nghi mỉm cười xoa đầu con bé, sau đó nắm tay con bé đi về phía trước. Lúc này Đường phu nhân và Đường nhị phu nhân đi tới trước bên cạnh nàng, nói với nàng không cần sợ, cho dù là Hoàng gia cũng phải nói đạo lý.
Trong lòng Đường Thư Nghi ấm áp, xảy ra chuyện có người thân đứng bên cạnh, liền không có gì đáng sợ.
Đi một hồi đến Cảnh Nhân Cung của Hoàng hậu, sau khi ngồi xuống, Hoàng hậu bảo cung nữ cầm thuốc mỡ tốt nhất ra đưa cho Đường Thư Nghi, Đường Thư Nghi cảm tạ. Lúc này, tất cả những người liên quan đến chuyện này đều đến, Đường An Lạc, Tiết tam tiểu thư, Lê tiểu thư và mẫu thân của nàng ấy Lê phu nhân, còn có Huệ phi mà Trường Bình công chúa nhắc đến.
Mà khi Huệ phi nhìn thấy cung nữ ý đồ muốn g.i.ế.c Tiêu Ngọc Châu nằm trên mặt đất, nàng ta ngạc nhiên nói: "Đây không phải là Tình Nhi bên người Nhị hoàng tử sao?"
Một câu không phải Tình Nhi bên người Nhị hoàng tử sao của Huệ phi khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía nàng ta. Nàng ta bộ dáng như nhận ra mình nói sai, lúng túng cười nói: "Lúc trước Nhị hoàng tử phái nàng ta đưa đồ cho Lương quý phi, thiếp thân có nhìn thấy."
Hoàng hậu ừm một tiếng, sau đó nói: "Vậy gọi Lương quý phi qua đây."
Một tiểu thái giám nghe phân phó, vội vàng chạy đi, Hoàng hậu lần nữa bảo mọi người ngồi xuống. Lúc này Trường Bình công chúa nhìn Huệ phi hỏi: "Huệ phi nương nương dám nói chuyện này không liên quan gì đến ngươi?"
Huệ phi vẻ mặt sửng sốt, "Công chúa sao lại nói như vậy? Chuyện này có liên quan gì đến ta? Ta không không thù không oán với phủ Vĩnh Ninh hầu."
Trường Bình công chúa hừ một tiếng, "Chính ngươi bảo ta xoa dịu quan hệ với Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, ta mới đến cung yến trước, lôi kéo Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói chuyện. Chính vì Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói chuyện với ta mới không để ý đến tiểu nha đầu nhà nàng ta, mới xảy ra chuyện này."
Huệ phi một mặt bất lực không nói nên lời, nàng ta nhìn Hoàng hậu nói: "Hoàng hậu nương nương, ngài nói gì đi. Hôm nay ta thỉnh an ngài xong liền trở về, trên đường đi gặp Trường Bình có nói với ta nàng ta có chút hiểu lầm với phủ Vĩnh Ninh hầu, ta liền nói có hiểu lầm thì giải quyết là được rồi, mọi người đều ở Thượng Kinh, nhìn lên không thấy cúi đầu thấy."
Nói rồi, nàng ta nhìn Trường Bình công chúa: "Ta đã nói với ngươi như vậy, nhưng Trường Bình, ta không bảo ngươi đến cung yến trước, kéo Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói chuyện!"
"Lúc đó ngươi nói, hôm nay vừa hay Vĩnh Ninh Hầu phu nhân cũng đến." Trường Bình công chúa tức giận nói.
Huệ phi nhìn Trường Bình công chúa như người không biết nói lý, "Ta nói như vậy, nhưng vẫn là câu cũ, ta có bảo ngươi đến cung yến trước lôi kéo Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói chuyện không? Lại nói, cho dù ta có nói như vậy, Trường Bình ngươi là hài tử ba tuổi sao? Ta nói gì ngươi liền làm cái đó?"
"Ngươi...." Trường Bình công chúa giơ chỉ về phía Huệ phi, nhưng không nói ra lời phản bác nào. Lúc đó, Huệ phi chỉ ám chỉ với nàng ta nên đến cung yến trước, nói chuyện thân thiện với Vĩnh Ninh Hầu phu nhân thì sự việc liền qua đi. Nhưng ám chỉ là ám chỉ, nàng ta quả thật không nói rõ ràng.
"Hoàng hậu nương nương," Huệ phi vẻ mặt oan ức, "Ta cũng muốn Trường Bình làm hòa với Vĩnh Ninh Hầu phu nhân cho nên mới đề nghị như vậy, ai biết sẽ xảy ra chuyện như vậy!"
Hoàng hậu ưmg một tiếng: "Đừng để lời nói của Trường Bình trong lòng, tính cách nàng thế nào ngươi cũng biết."
Trường Bình công chúa: "..." Thật muốn ném đồ vật gì đó quá đi.
Huệ phi lúc này nhìn Đường Thư Nghi: "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, ta thật sự không ngờ tới lại xảy ra chuyện như vậy, nếu ta biết, ta sẽ không nói những lời đó với Trường Bình."
Trường Bình công chúa: "..." Ta muốn ném chén vào mặt nàng ta.
"Lời hay ngươi đều nói hết, làm sai đều là người khác." Một giọng nói lười biếng truyền đến, sau đó Lương quý phi quyến rũ vô song từ đám người bước vào.
Qua loa hành lễ với Hoàng hậu, nàng ta nhìn Huệ phi nói: "Cho rằng người toàn thiên hạ này đều là kẻ ngốc, chỉ mỗi ngươi thông minh? Chút mánh khóe của ngươi, bổn cung liếc mắt liền nhìn ra, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nhất định cũng hiểu rõ."
Lương quý phi nhìn Đường Thư Nghi: "Đúng không, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân?"
Đường Thư Nghi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt nàng ta, nói: "Các nương nương trong cung như thế nào, thần phụ là một người ngoài tự nhiên không biết. Chỉ là, thần phụ đã thề trước mộ của Hầu gia nhà mình, nhất định dưỡng dục ba hài tử thật tốt, không để bọn họ chịu chút oan ức."
Ý tứ rất rõ ràng, tranh đấu giữa các ngươi ta không quan tâm, nhưng nữ nhi ta không thể chịu tội oan ức.
Lương quý phi không nhận được câu trả lời như ý, nhìn chằm chằm Đường Thư Nghi, Đường Thư Nghi không né tránh, tiếp nhận ánh mắt của nàng ta.