Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 228




Một lúc sau, kiệu của Trường Bình công chúa đi tới, nhưng khi đi ngang qua đám người Đường Thư Nghi, nàng ta nhiên kêu dừng lại, sau đó nghiêng đầu, từ trên cao nhìn xuống Đường Thư Nghi nói: "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân."

Đường Thư Nghi buông tay Tiêu Ngọc Châu ra, bước lên phía trước, cung cung kính kính hành lễ: "Công chúa bình an."

Trường Bình công chúa không lên tiếng, chỉ nghiêng đầu nhìn nàng, cảnh tượng nhất thời an tĩnh, khiến người thở nhẹ hết mức có thể. Một lúc sau nàng ta mới nói: "Nghe nói một hậu sinh lúc trước của ta gây rắc rối cho quý phủ?"

Đường Thư Nghi biết nàng ta đang nói về Khổng Văn Triết, nhưng lại một mặt hoang mang nói: "Có sao? Thần phụ không biết."

Trường Bình công chúa lại lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, sau đó mỉm cười: "Chỉ là một món đồ chơi mà thôi, nếu như làm phu nhân hoặc công tử của quý phủ không vui, nói cho bổn cung, bổn cung xử lý là được rồi, không cần phải gây ra trận tượng lớn như vậy."

Đường Thư Nghi cung kính cúi đầu, nhưng không nói gì. Chuyện của Lương Kiện An, bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì, rất nhiều người ở Thượng Kinh đều biết, Đường Thư Nghi bây giờ cũng không cần giả vờ như không biết.

"Đi thôi." Trường Bình công chúa nói, sau đó một đám người rầm rầm rời đi.

Sau khi Trường Bình công chúa rời đi, Đường Thư Nghi mới thu lại tư thế hành lễ, sau đó nheo mắt nhìn bóng lưng của nàng ta. Trường Bình công chúa có ý gì? Chỉ là mọi chuyện đã như thế này rồi, về sau Trường Bình công chúa muốn làm cái gì, nàng tiếp là được.

"Lát nữa cẩn thận một chút." Đường đại phu nhân nhỏ giọng nói với Đường Thư Nghi, nàng ấy không đoán được Trường Bình công chúa có ý gì.

Đường Thư Nghi gật đầu, tiếp tục theo cung nữ dẫn đường đi về phía trước. Một đường tiếp theo thuận lợi đi tới yến hội. Phủ Vĩnh Ninh hầu và phủ Đường Quốc Công đều mang tước vị siêu phẩm, vị trí tự nhiên ở phía trước, hơn nữa còn cạnh nhau. Tiêu Ngọc Châu muốn ngồi cùng Đường An Lạc, Đường Thư Nghi cũng tuỳ con bé.

Tiêu Ngọc Châu mỉm cười đi đến bên người Đường An Lạc, hai người cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm, Đường nhị phu nhân thấy vậy trong lòng vui vẻ.

Tham gia cung yến, không có mấy người là thật đến đây vì ăn, một là thành mệnh không thể phạm, hai là đến giao thiệp. Người có thể đến tham dự cung yến đều là quyền quý đỉnh cấp ở Thượng Kinh, là một cơ hội giao lưu tình cảm rất tốt.

Hoàng thượng và Hoàng phi đều chưa đến, mọi người đều rất thoải mái. Nam nhân và nữ nhân tự mình tìm người quen hoặc người muốn kết giao nói chuyện. Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đã ba năm chưa xuất hiện ở các yến hội trong Thượng Kinh, bây giờ xuất hiện ở cung yến, không ít phu nhân tới gần nói chuyện với nàng.

Đúng như Đường Quốc Công nói, mặc dù Tiêu Hoài đã chết, nhưng dư uy vẫn ở đó, thái độ của Hoàng thượng đối với phủ Vĩnh Ninh hầu cũng không rõ ràng, chỉ cần là người có đầu óc đều sẽ không ở thời điểm này dẫm lên Đường Thư Nghi cô nhi quả mẫu bọn họ.

Lại nói, Tiêu Ngọc Thần có tướng mạo đẹp, thân phận cao, của cải phủ Vĩnh Ninh hầu phong phú, cho dù đã từ hôn, cho dù có chút tin đồn giữa hắn và Liễu Bích Cầm, nhưng cao môn quý nữ muốn gả cho hắn vô cùng nhiều. Những phu nhân đến bắt chuyện với Đường Thư Nghi có không ít đều là vì Tiêu Ngọc Thần mà đến.

Đường Thư Nghi thở dài trong lòng, cho dù là khi nào, người có vẻ ngoài đẹp luôn có lợi thế hơn người khác.

Ứng phó với những phu nhân đến bắt chuyện, nàng cũng để mắt đến phía Tiêu Ngọc Châu, sợ con bé xảy ra chuyện. Cho dù mấy ngày qua, Tiêu Ngọc Châu cũng học được không ít thứ, nhưng dù sao con bé cũng chưa tới chín tuổi, không thể suy nghĩ chu toàn như một người trưởng thành.

Nhưng hôm nay Tiêu Ngọc Châu rất ngoan ngoãn, ngồi đó nói chuyện với vài tiểu cô nương.



Mà lúc này, ngồi bên cạnh Tiêu Ngọc Châu, Tam tiểu thư phủ Vũ Dương bá gia nhỏ giọng nói: "Loại yến hội này là nhàm chán nhất, đồ ăn đều nguội ngắt, ăn không ngon, cũng không thể ra ngoài chơi, còn phải giữ tư thế, khó chịu muốn chết."

Tiêu Ngọc Châu và Đường An Lạc đồng ý, hai người đều gật đầu.

"Ta thấy có người ra ngoài chơi, nghe nói là ra hoa viên, cảnh sắc rất đẹp, nếu không chúng ta ra ngoài xem thử?"

Người nói chính là cô nương nhà Lê ngự sử, Lê ngự sử có quan hệ tốt với Đường Quốc Công, tiểu thư Lê gia và tiểu thư Đường gia cũng rất thân thiết, bình thường gặp mặt trong yến hội đều luôn ngồi cùng nhau.

"Không được, bên ngoài trời lạnh, chúng ta ở đây thôi." Đường An Lạc nói.

Đường nhị phu nhân đã dặn dò nàng ấy từ trước, hôm nay nếu không có chuyện gì quan trọng, đừng rời khỏi sảnh yến hội. Mặc dù Lương quý phi có ân oán với phủ Vĩnh Ninh hầu, nhưng phủ Đường Quốc Công và phủ Vĩnh Ninh hầu buộc chặt với nhau, ai biết liệu Lương quý phi có duỗi tay đến người nàng ấy hay không.

Tiêu Ngọc Châu ở bên cạnh cũng gật đầu, mặc dù con bé cũng muốn ra ngoài xem thử nhưng con bé cũng biết nặng nhẹ.

Cô nương Lê ngự sử quay đầu nhìn ra bên ngoài, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta ra ngoài xem thử, chỉ ở cửa yến hội, không đi xa."

Nói rồi nàng ấy đứng dậy đi ra ngoài, Tiết tam tiểu thư của phủ Võ Dương bá nhìn nàng ấy đi ra ngoài, trái tim ngứa ngáy cũng muốn đi theo. Nhưng Tiêu Ngọc Châu lại kéo nàng ấy, nhỏ giọng nói: "Biểu tỷ, muốn ra ngoài chơi có rất nhiều cơ hội, hôm nay người nhiều dễ xảy ra chuyện."

Tiết tam tiểu thư miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, sau đó nói: "Được rồi, chúng ta đừng ra ngoài. Mấy hôm trước ta xin cha ta mua cho ta một con ngựa nhỏ, màu hồng, rất xinh đẹp. Đợi trời ấm lên, chúng ta cùng học cưỡi ngựa."

Nàng ấy nghe nói Tiêu Ngọc Châu muốn học cưỡi ngựa, còn có một con ngựa nhỏ màu trắng, nàng ấy cũng cầu phụ thân mua cho nàng một con.

Tiêu Ngọc Châu nghe vậy thì hai mắt sáng lấp lánh, "Được, đến mã trường của Nam Lăng bá, nhị ca ta nói ở đó chơi rất vui."

"Được."

Vài tiểu cô nương lại nhỏ giọng nói đến chuyện học cưỡi ngựa. Đang nói cưỡi ngựa phải mặc y phục như thế nào, một cung nữ hoảng hốt chạy đến chỗ họ nói: "Vài vị tiểu thư, có thấy phu nhân Lê gia đâu không?"

Tiêu Ngọc Châu và những người khác quay đầu nhìn bốn phía, không thấy Lê phu nhân, lắc đầu. Đường An Lạc cũng hỏi: "Có chuyện gì? Xảy ra chuyện gì sao?"

Tiểu cung nữ vẻ mặt lo lắng, "Lê tiểu thư vừa rồi sơ ý rơi xuống nước."

"Người đã cứu được chưa?" Đường An Lạc lo lắng hỏi.

Nàng ấy có quan hệ rất tốt với Lê tiểu thư, hơn nữa, Đường Lê hai nhà có khả năng sẽ liên hôn, đối tượng chính là Lê tiểu thư và Đường tam công tử.