Triều Đại Càn mười ngày lên triều một lần, ngày mai chính là ngày thượng triều. Ngô Quốc Lương giờ Dần tỉnh dậy, tiểu thiếp Hồ thị giúp ông ta mặc y phục.
"Phái người đến Trương phủ, gọi Tĩnh Vân trở về, nàng ta không thể ở bên đó mãi được." Ngô Quốc Lương phân phó Hồ thị, bây giờ chuyện trọng nội trạch, tạm thời do bà ta quản lý.
Hồ Thị đáp lời, Ngô Quốc Lương thở dài một hơi. Đêm qua ông ta gần như không ngủ, trong đầu chỉ luôn nghĩ cách làm sao giải quyết sự việc.
Phương sơn trưởng nói Tiêu Ngọc Thần "đức hạnh thiếu sót", hẳn là có liên quan đến Ngô Tĩnh Vân. Nhưng Ngô Tĩnh Vân đang ở Trương phủ, ông ta không có chứng cứ, cũng không có cách nào điều tra, làm sao giải thích với Vĩnh Ninh Hầu phu nhân?
Ông ta còn nghĩ rằng Vĩnh Ninh hầu phu nhân lần này sẽ giống như lần trước, nhận chút lễ bồi thường xong liền cho qua chuyện. Nhưng hiển nhiên lần này, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nghiêm túc hơn.
Mặt mày ủ ê ra khỏi viện của tiểu thiếp Hồ Thị, ông ta ngồi lên kiệu vào thượng triều. Nhìn thấy Đường Quốc Công ngoài Càn Thanh Cung, ông ta mỉm cười đi qua, cúi sâu người hành lễ: "Quốc Công gia."
Đường Quốc Công biết vì sao ông ta lại chủ động đến chào hỏi, nhưng lại làm bộ như cái gì cũng không biết, nói: "Ngô đại nhân."
"Không dám, không dám." Ngô Quốc Lương lại hành lễ với Đường Quốc Công, cho dù là ngày thường ông ta cũng không dám nhận một lời chào hỏi của Đường Quốc Công, huống chi là bây giờ.
Bên này Đường Quốc Công cúi đầu chỉnh lại tay áo, ông ấy không có ý định bắt chuyện với Ngô Quốc Lương, Ngô Quốc Lương từ trên mặt ông ấy cũng không nhìn ra được, Đường Quốc Công có biết chuyện đã xảy ra ở thư viện Thượng Lâm hay không. Có ý định muốn nhờ Đường Quốc Công giúp đỡ, nhưng ông ta sợ Đường Quốc Công trước đó không biết chuyện này, sau khi ông ta cầu tình xong mới biết, giận chó đánh mèo lên ông ta.
Cân nhắc ngôn ngữ một hồi, Ngô Quốc Lương nhỏ giọng nói với Đường Quốc Công: "Chuyện tiểu nữ từ hôn với Tiêu thế tử, thật lòng lấy làm tiếc."
"Cuộc hôn nhân này vốn là hai nhà muốn kết Tần Tấn chi hảo, nhưng hai hài tử này thật sự không hợp nhau, mối hôn sự này huỷ bỏ cũng tốt." Đường Quốc Công nói, sắc mặt bình thường.
"Đúng, đúng." Lưng Ngô Quốc Lương khẽ cong xuống, nở nụ cười phụ hoạ. Đang muốn nói gì đó, cửa cung mở ra, các đại thần bắt đầu bước vào trong. Ông ta vội vàng hành lễ với Đường Quốc Công, lui về phía sau.
Triều thần thượng triều, dựa theo chức vị lớn nhỏ, tất nhiên cũng coi trọng vị trí đứng, chức vị càng cao càng đứng gần về phía trước. Đường Quốc Công là siêu phẩm Quốc Công, vị trí tất nhiên cũng gần trước nhất. Còn Ngô Quốc Lương là quan tứ phẩm, vị trí ở giữa gần về sau.
Sau khi vào triều, các đại thần bắt đầu dâng sớ, Ngô Quốc Lương đứng ở vị trí của mình, trong đầu suy nghĩ không biết nên làm như thế nào, tâm tư hoàn toàn không ở trên triều đường, chỉ để lại một tai, phòng ngừa có gì sơ xuất.
Lúc này, đột nhiên nghe thấy có người nói: "Hoàng thượng, thần có chuyện muốn khởi tấu, Lại bộ thị lang Ngô Quốc Lương dung túng nữ quyến trong nhà cho vay nặng lãi."
Đầu óc Ngô Quốc Lương ong lên một tiếng, vội vàng chạy lên phía trước, quỳ mạnh xuống đất nói: "Hoàng thượng, thần bị oan!"
"Ngô đại nhân, bổn quan không oan uổng ngươi." Ngự sử đại phu Lê Nguyên Trung nói: "Tháng Chín năm nay, phu nhân ngươi cho một người tên là Trịnh Thực mượn một trăm năm mươi lượng bạc, hạ triều bổn quan sẽ gọi người đó đến đối chấp với ngươi."
"Cái này....."
Ngô Quốc Lương đột nhiên nhìn về phía Đường Quốc Công, ông ta liền biết, Lê Nguyên Trung này có quan hệ không hề đơn giản với Đường Quốc Công. Ông ta dám chắc chắn Đường Quốc Công giật dây Lý Nguyên Trung vạch tội ông ta.
Sớm nghe nói Đường Quốc Công là một lão hồ ly, hôm nay ông ta được kiến thức. Vừa nãy bên ngoài Càn Thanh Cung, ông ta còn chào hỏi Đường Quốc Công, lúc đó ông ấy còn khách khách khí khí nói chuyện với chính mình, ai biết được người nọ đã sớm tính kế ông ta.
Mà Đường Quốc Công cảm nhận được ánh mắt của ông ta, lại làm như không cảm nhận được, đứng thẳng người ở đó, mắt nhìn thẳng, không thèm liếc nhìn Ngô Quốc Lương lấy một cái.
"Ngô Quốc Lương, những lời Lê ái khanh nói là sự thật sao?" Lúc này bên trên truyền đến giọng nói của Hoàng đế, Ngô Quốc Lương đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Ông ta lắp ba lắp bắp: "Thần... Thần không biết."