Đường Niệm Niệm tìm một nơi không người, tiến vào không gian tìm một chiếc khăn quàng đỏ, cô bỏ tất cả vật dụng cá nhân của nguyên thân vào trong không gian, còn có cả hộp bánh quy, bên trong là bảo bối của nguyên thân.
Cô quàng khăn quàng đỏ rồi nhìn vào trong gương, vẻ mặt ghét bỏ, quê mùa quá!
Khóe mắt liếc thấy hộp bánh quy kia, Đường Niệm Niệm suy nghĩ một chút, mở ra, lộ ra những chiếc kẹp tóc và dây buộc tóc đủ màu sắc, đều rất quê mùa, nhưng trong thời đại này lại là kiểu thời thượng nhất, cái nào cũng được đính kim sa, bling bling.
Cô thấy một cái túi nằm lặng lẽ trong hộp bánh quy, không nhịn được cầm lên, mở ra, bên trong là một chiếc nanh sói, có lẽ nguyên thân đã đeo nó rất nhiều năm, nanh sói đã bị nhiệt độ làm nó hóa thành màu xanh ngọc.
“Tiểu Lang, đây là răng của mẹ sói của cậu sao? Tớ sẽ luôn mang theo bên mình!”
Bên tai quanh quẩn giọng nói mềm ấm của đứa bé gái, trước mắt còn hiện lên một cậu nhóc đen thui, vừa lùn lại vừa đen, còn gầy nhom, trông rất đáng thương, nhưng đôi mắt của cậu bé lại vô cùng sáng, giống như hắc diệu thạch.
Đường Niệm Niệm cụp mi, có chuyện rất kỳ quái, cô tiếp thu ký ức của nguyên thân, khi nhớ lại chuyện xưa, đều dùng thân phận người ngoài, không có cảm giác gì, xem lại ký ức của nguyên thân giống như đang xem một bộ phim điện ảnh.
Chỉ khi nào nhớ lại ký ức có Tiểu Lang này, cô mới hợp thành một với nguyên thân, cảm xúc trong lòng vừa là thương nhớ vừa là phiền muộn, còn có cảm kích và ngọt ngào.
Rõ ràng cô chỉ là một người ngoài không liên quan, không hề quen biết với Tiểu Lang, vậy vì sao lại có cảm xúc phức tạp như vậy?
Đường Niệm Niệm lười suy nghĩ, Tiểu Lang này đã được một chiếc xe jeep đón đi vào sáu năm trước, nghe nói là do cha mẹ của anh ở kinh thành phái tới, sau đó không còn tin tức nào của anh nữa, có lẽ đã quên mất nguyên thân từ lâu rồi.
Cô nhìn nanh sói, càng nhìn càng thấy thích nên đeo lên cổ, lại trồng thêm mấy chục mẫu lúa mì trong không gian rồi mới ra ngoài.
Đã mười một giờ tối, đường phố Chư Thành vắng lặng, gần như không một ai ra đường.
Theo lời của Bát Ca, Đường Niệm Niệm biết được hầu hết những cô gái xảy ra chuyện đều đang trực ca đêm, xảy ra chuyện vào lúc một mười tới mười hai giờ trong khi đang trên đường tan làm về nhà.
Thẩm Kiêu lẳng lặng mai phục ở chỗ khuất, chỉ có một mình anh, nhiều người quá sẽ làm kinh động tới hung thủ.
Hơn nữa một mình anh là đủ, chỉ cần đối thủ ra tay, anh có thể chế phục hung thủ trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng đã ba ngày rồi, hung thủ gần như bốc hơi khỏi nhân gian, không chút tung tích.
Trên đường lớn quạnh quẽ, có một cô gái trẻ tuổi chậm rãi đi tới, ăn mặc rất bình thường, nhưng dáng người yểu điệu, tấm lưng thướt tha, ánh đèn đường mờ nhạt kéo chiếc bóng cô ấy dài ra.
Cô gái buộc khăn quàng đỏ lại, có hơi khẩn trương, thường xuyên nhìn sang hai bên, cơ thể cứng đờ, hai tay cũng siết chặt, nhưng mà không nhìn kỹ thì không nhìn ra được.
Cô gái này là con gái của một đồng nghiệp của Ngụy Chương Trình, cô gái cảnh sát trẻ tuổi đã sớm làm mồi nhử, hung thủ không mắc bẫy, Thẩm Kiêu đoán hung thủ quen biết cảnh sát cho nên đã đề nghị dùng một người nhà làm mồi nhử.
Nhưng chuyện nguy hiểm như thế, người dân bình thường chắc chắn không dám mạo hiểm, bọn họ cũng không dám để người thường chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, cho dù Thẩm Kiêu có thân thủ tốt, có thể đảm bảo con mồi an toàn, nhưng rất sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
Cuối cùng vẫn là con gái của đồng nghiệp của Ngụy Chương Trình xung phong nhận việc làm con mồi, mặc dù cô gái rất nhiệt huyết, nhưng dù sao cũng là người bình thường, khi thật sự chấp hành nhiệm vụ, khó tránh khỏi khẩn trương hay sợ hãi.
Thẩm Kiêu thở dài, hung thủ rất cẩn thận, chắc chắn nhận ra cô gái này là mồi nhử.
Anh dùng bộ đàm ra lệnh cho Ngụy Chương Trình đang mai phục cách đó mấy chục mét: “Thu lưới!”
Nếu cứ tiếp tục như thế cũng vô ích, phải tìm một con mồi mới, tố chất và tâm lý cần phải cứng rắn, nếu không hung thủ chắc chắn sẽ không cắn câu.
Ngụy Chương Trình bắt chước tiếng quạ kêu lên vài tiếng, trong buổi đêm yên tĩnh nghe thấy vậy có hơi hoảng sợ, cô gái trẻ tuổi thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh tới con hẻm nhỏ đã hẹn trước đó, gặp lại đám người Ngụy Chương Trình.
“Chú Ngụy, thật sự xin lỗi, cháu... Cháu không khống chế được.”
Cô gái vô cùng áy náy, cô ấy biết mình phải thể hiện thật sự bình tĩnh, nhưng cô ấy không khống chế được, cô ấy thật vô dụng.
“Cháu đã làm rất tốt, làm tốt lắm rồi.”
Ngụy Chương Trình vỗ vai động viên cô gái, có thể có gan làm mồi nhử là đã rất ưu tú rồi.
Tên hung thủ chết tiệt kia quá xảo quyệt!
Trong bộ đàm truyền tới giọng nói của Thẩm Kiêu: “Rút lui, tôi xin quân đội phái người xuống!”
Chỉ có thể để nữ quân nhân trong quân đội làm mồi nhử, cô gái bình thường có tố chất tâm lý quá kém.
Ngụy Chương Trình thở phào nhẹ nhõm, quân đội chịu phái người thì không còn gì tốt hơn, khi anh ta đang chuẩn bị gọi anh em tan làm, trên đường lại xuất hiện một tình huống mới.
Một cô gái xinh đẹp tới nỗi khiến người khác không rời mắt được, đang chậm rãi đi tới, trên cổ còn quàng khăn đỏ.
“Mẹ nó!”
Ngụy Chương Trình không nhịn được mắng một câu th ô tục, cô gái này chính là người trong lòng Thẩm Kiêu, kẻ săn thịt trong tiệm cơm, đã hơn nữa đêm cô không đi ngủ, chạy tới đây đi dạo làm gì chứ?
“Từ từ!’
Ngụy Chương Trình bảo các anh em mai phục, chuẩn bị theo dõi cô gái này, lỡ như có tình huống bất ngờ liền ra tay.
Thẩm Kiêu cũng thấy Đường Niệm Niệm, anh giống như hồn ma, đi theo phía sau cô như hình với bóng, không ai phát hiện được anh, trừ khi anh muốn người khác phát hiện.
Đường Niệm Niệm cũng không cảm nhận được có người phía sau, cô cố ý tới đây đi bộ là vì muốn dụ rắn ra khỏi hang.
“Hắt xì!”
Gió buổi tối giống như băng đao, thổi vèo vèo, Đường Niệm Niệm hắt xì vài cái, khịt mũi.
Cô lơ đãng nhìn sang con hẻm nhỏ bên cạnh, khóe miệng hiện lên nét lạnh lùng.
Quả nhiên cắn câu!