Sau khi tới quân đội, Quốc Hoa luôn rất thận trọng, không để ai phát hiện ra vấn đề thị lực của anh ta.
Bác sĩ vừa thấy bộ dạng của ông ta đã hiểu rõ: “Con trai anh vốn dĩ thị lực yếu, mấy ngày nay lại tinh quan thất thủ, mất rất nhiều dương khí nên ảnh hưởng tới thị lực, cộng thêm bị rắn độc cắn, nọc độc tổn hại đến đôi mắt, thị lực sau này chắc chắn sẽ giảm sút.”
Mù thì không mù, chỉ là tầm nhìn sẽ mơ hồ.
Chuyện này cũng thật xui xẻo, mới vừa mất dương khí lại bị rắn độc cắn, đôi mắt không mù là hên rồi.
[Chuyện rắn độc cắn làm bị thương tới đôi mắt là tác giả bịa ra, cốt truyện yêu cầu]
“Bác sĩ à, đôi mắt của chồng cháu không chữa khỏi được sao?”
Dương Hồng Linh vội vàng hỏi, giọng điệu rất gấp gáp.
“Không phải không chữa khỏi, là vốn dĩ thị lực của bản thân cậu ta đã yếu, nọc độc nhắm vào điểm yếu của con người, yên tâm, không mù, cũng không ảnh hưởng tới sinh hoạt bình thường.” Bác sĩ an ủi.
“Anh ấy còn phải quay về bộ đội nữa, bác sĩ ơi, xin bác hãy chữa cho anh ấy!”
Dương Hồng Linh gấp muốn chết, thị lực không tốt chắc chắn không thể ở lại quân đội được nữa, Tề Quốc Hoa mới vào chưa được hai năm, không thể nào chuyển nghề, chỉ có thể xuất ngũ về quê làm ruộng.
Cô ta tốn hết mọi tâm sức gả cho Tề Quốc Hoa, không phải là vì muốn ở quê làm ruộng.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Bác sĩ không dám hứa, hơn nữa theo kinh nghiệm hành nghề y mấy chục năm của ông ấy, e rằng đôi mắt của Tề Quốc Hoa không tốt lên được.
Hơn nữa cho dù không bị rắn độc cắn, mắt của Tề Quốc Hoa cũng không thể nào vượt qua bài kiểm tra sức khỏe, sợ là nhà này đã lừa gạt để vượt qua, nhân phẩm khá có vấn đề.
Bác sĩ bị Dương Hồng Linh quấy rầy nên mất kiên nhẫn, lấy cớ kiểm tra phòng bệnh để rời đi.
Cha Tề, mẹ Tề và Dương Hồng Linh ngồi chết lặng trong văn phòng, đầu óc trống rỗng, không biết nên làm gì bây giờ.
“Đến bệnh viện ở tỉnh thành, nhất định có thể chữa khỏi cho Quốc Hoa.”
Dương Hồng Linh hạ quyết tâm, bệnh viện huyện thành không chữa được, vậy đi tỉnh thành chữa, hiện tại cô ta và Tề Quốc Hoa đã cột lại với nhau, Tề Quốc Hoa tốt thì cô ta mới tốt được, cho dù có dùng cách gì, cô ta cũng phải chữa khỏi cho Tề Quốc Hoa.
“Đúng vậy, lên tỉnh thành!”
Cha Tề cũng là có chủ kiến, trình độ của bệnh viện ở huyện thành quá kém, tỉnh thành chắc chắn có thể chữa khỏi cho con trai.
“Bây giờ chuyển viện liền.”
Dương Hồng Linh chưa bao giờ quyết đoán như bây giờ, cô ta chạy đi tìm bác sĩ yêu cầu chuyển viện, bác sĩ không đồng ý.
“Hiện tại người bệnh không thể di chuyển, đường lên tỉnh thành quá xa xôi, đường đi xóc nảy sẽ khiến vết thương của bệnh nhân ngày càng nghiêm trọng, mấy người làm vậy là đang hại cậu ta.”
Bác sĩ nói ra rất nhiều lý do, nhưng không ngăn được Dương Hồng Linh làm việc ngu, cô ta nhất quyết muốn chuyển viện, cha Tề không có ý kiến gì, dù sao mười tám đời tổ tiên của ông ta đều là ăn xin, nơi từng đi xa nhất cũng chính là huyện thành.
Cha Tề chỉ cảm thấy con dâu dù sao cũng là người Bắc Kinh, đã trải sự đời, lại toàn tâm toàn ý với con trai, nhất định sẽ không hại con trai, cho nên để mặc cho Dương Hồng Linh làm chủ.
Bác sĩ không lay chuyển được bọn họ, chỉ đành phải đồng ý chuyển viện, còn bảo bọn họ ký vào giấy miễn trừ chịu trách nhiệm tai nạn, lỡ như Tề Quốc Hoa có xảy ra ngoài ý muốn cũng không liên quan đến bệnh viện, Dương Hồng Linh ký tên, ấn dấu tay.
Thế nên, Tề Quốc Hoa—người vẫn còn hôn mê, đã được bệnh viện huyện thành kêu xe đưa tới Hải Thành, đoạn đường gần trăm dặm, xóc nảy vô cùng dữ dội, chân của Tề Quốc Hoa vừa mới nắn xong lại bị lệch vị trí.
Đáng tiếc bác sĩ tỉnh thành cũng nói giống như bác sĩ huyện thành, bởi vì quãng đường dài xóc nảy, cho dù đùi phải của Tề Quốc Hoa có nối lại được thì sau này cũng sẽ để lại di chứng, lúc đi lại có hơi khập khiễng.
Về chuyện đó, người Đường Thôn không hề hay biết, Đường Niệm Niệm cũng không biết, hiện tại cô đang giao hàng cho nhà máy Hồng Tinh.
Bảy giờ tối, cô lái xe chở mấy thùng linh kiện đã được gia công xong, chở đến trước cửa nhà máy Hồng Tinh, xưởng trưởng Vũ và người kiểm tra chất lượng đã chờ sẵn ở đấy.
“Cháu còn phải bàn giao một tiếng, lát nữa sẽ quay lại!”
Đường Niệm Niệm chào hỏi, lập tức lái xe đi, lái xe tới chỗ rừng cây rồi thu xe tải đi, cô lại đạp xe đạp tới nhà máy Hồng Tinh.
Xưởng trưởng Vũ và người kiểm tra chất lượng kiểm tra từng linh kiện một, Đường Mãn Ngân cũng có ở đó, còn có sư phụ Vương—thợ nguội cấp sáu.
Toàn bộ người kiểm tra chất lượng trong nhà máy đều có ở đó, cùng nhau kiểm tra, kiểm tra tới gần một tiếng đồng hồ.
“Độ chính xác còn cao hơn cả bản vẽ yêu cầu, xưởng trưởng, hoàn toàn không thành vấn đề!”
Sư phụ Từ-tổ trưởng nhóm kiểm tra chất lượng, ông ấy thật sự rất muốn gặp sư phụ gia công lô linh kiện này, tay nghề quá ổn, mỗi một linh kiện đều như được gia công bởi cùng một người.
Nhưng tuyệt đối không có khả năng, cho dù có là thợ nguội cấp tám, cũng không thể nào gia công nhiều linh kiện như vậy chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, chỉ có thể nói tay nghề của nhóm đại sư phụ do cô bé Đường Niệm Niệm này tìm ra quá cao siêu.
“Tốt!”
Xưởng trưởng Vũ vung tay lên, nói năng có khí phách.
Ngày mai ông ấy sẽ gọi điện báo cáo cho nhà máy đóng tàu, để bọn họ phái người tới kiểm tra, sau đó ông ấy có thể khiêu vũ trên đầu xưởng trưởng Tiền rồi.
Lời này vẫn là do con bé Đường Niệm Niệm kia nói, lúc đó ông ấy cảm thấy con bé này nói năng ngông cuồng, bây giờ ông ấy mới hiểu ra, là tầm nhìn của mình quá hạn hẹp.
Anh hùng xuất thiếu niên mà!
“Xưởng trưởng Vũ, nếu không có vấn đề gì thì cháu đi đây, sau này có việc gì cứ trực tiếp tìm chú hai của cháu.”
Đường Niệm Niệm muốn tới nhà của người đàn ông ở chợ đen kia xem thử, lần trước người đó nói có thứ tốt, cô muốn đi xem thử.
“Tiểu Đường à, trời đã tối rồi, hay là ở lại trong thành đi, tôi sai người sắp xếp nhà khách cho cháu, lát nữa sẽ sắp xếp một phòng trong ký túc xá, cháu đi tới đi lui cũng bất tiện.”
Xưởng trưởng Vũ trước giờ ít khi nói cười, hiện tại lại thân thiện hòa nhã, mặt cười tươi, ánh mắt nhìn Đường Niệm Niệm còn hiền từ hơn cả nhìn con ruột.