Thẩm Trì tốn thời gian một lúc lâu, cuối cùng cũng leo xuống an toàn, cậu bé lại ôm ghế, đi từ từ đặt về chỗ cũ, bởi vì cha có nói, lầy đồ ở đâu nhất định phải để lại chỗ đó, làm không được sẽ bị đánh đòn, cha đánh đòn đau lắm.
"Đặt xong rồi, Trì thật giỏi!"
Thẩm Trì đặt xong ghế, hài lòng vỗ tay tự khen mình, chuẩn bị đi đưa nước cho anh trai chị gái.
Chỉ là khi cậu bé vừa đến cửa, đột nhiên nhớ đến một chuyện, lại quay ngược trở về, rón rén đi đến bên cạnh Đường Niệm Niệm, nhón gót chân lên, thơm nhẹ lên má của mẹ.
Mặc dù Đường Niệm Niệm đang nhắm mắt, nhưng cô không có ngủ, khi đôi môi nhỏ mềm mại ẩm ướt thơm mùi sữa thơm lên má sẽ có cảm giác rất dễ chịu, khiến trái tim của cô tan chảy chỉ trong phút chốc.
Tuy làm gì cũng chậm rãi giống như con rùa vậy, nhưng trong ba đứa con nhỏ của cô cậu bé lại là đứa biết quan tâm nhất.
Con trai lớn điềm đạm có trách nhiệm, nhưng tính tình hoang dã, con gái thứ hai của cô sôi nổi hấp tấp, đánh lộn còn sung hơn con trai, con trai út dẻo miệng biết cách dỗ người, là áo bông nhỏ biết cách quan tâm.
Thơm mẹ xong, Thẩm Trì hài lòng cong môi lên cười, rồi mới chịu đi đưa nước, còn vẫy vẫy cái tay nhỏ với thím Trương, nhẹ nhàng nói: "Bà nội Trương, cháu đi nhé!"
"Được rồi, Thẩm Trì đi dưới bóng cây nhé, kẻo nắng!"
Thím Trương cười hiền từ, bà ấy đích chăm sóc ba đứa bé, trong lòng bà ấy đã coi như cháu ruột của mình.
"Dạ cháu biết rồi!"
Thẩm Trì dùng giọng non nớt của trẻ thơ đáp lại, hai bình nước một xanh lam một hồng, được chia ra đeo ở hai bên người của cậu bé, lúc bước đi cứ lắc lư lắc lư, cực kỳ đáng yêu.
"Thẩm Trì em đi nấu nước đó hả?"
Giọng Thẩm Nhan vang lên, cô bé đợi đã nửa ngày, cổ họng đã khát đến muốn bốc khói, nhưng vẫn chưa thấy em trai quay lại. Cô bé lo lắng em trai bị ngã, nên đã chạy về xem thử, vừa chạy về xem thì... kết quả là nhìn thấy cậu em trai đang lề mà lề mề.
"Đâu có nấu nước, trong nhà có trà lạnh, chị, nước nè."
Thẩm Trì trả lời rất chân thành, còn đưa bình màu hồng qua cho chị gái.
Thẩm Nhan mở nắp bình ra, uống ngụm lớn hết nửa bình nước, cuối cùng cổ họng cũng thoải mái rồi, cô bé nhẹ nhàng cốc đầu em trai, sẵng giọng: "Sao em lại lề mà lề mề như vậy, rót nước cũng rót cả nửa ngày!"
"Chị ơi, nôn nóng không ăn được đậu hũ ngon!"
Gương mặt nhỏ của Thẩm Trì rất nghiêm túc, sao phải vội, chậm mà chắc không phải tốt hơn sao.
"Là lòng vội vã sẽ không ăn được đậu phụ nóng, được rồi, chị đi rót nước."
Thẩm Nhan trợn mắt, hành động của em trai không những chậm, nhớ cái gì cũng chậm, cô bé uống cạn nửa bình nước còn lại, hùng hùng hổ hổ chạy về nhà rót một bình nước mới, lại năng động hấp tấp chạy ra ngoài.
"Thôi vậy, để chị cõng em!"
Thẩm Nhan chê em trai đi quá chậm, cô bé khom người xuống, trong ba anh chị em, Thẩm Trì có thân hình nhỏ nhất, Thẩm Lương và Thẩm Nhân cao hơn bé cùng tuổi một cái đầu.
"Chị ơi, em có nặng không?"
Thẩm Trì leo lên, bàn tay nhỏ ôm chặt cổ của chị gái, còn ân cần hỏi.
"Không nặng, em phải ăn nhiều cơm hơn!"
"Dạ!"
Thẩm Trì ngoài miệng thì đồng ý, trong lòng lại nghĩ, cậu bé vẫn là đừng nên ăn quá no, nếu như lớn nhanh quá, anh cả chị hai không chịu cõng cậu bé nữa thì sao.
Hiện giờ ra ngoài anh chị đều cõng cậu bé, hạnh phúc biết bao!
Tiếng hai chị em nói chuyện xa dần, khóe môi Đường Niệm Niệm đang nằm ngủ trong phòng cong lên, cô đã nghe thấy hết, ba đứa nhỏ tuy tính cách cả ba trái ngược nhau, nhưng tình cảm rất tốt, Thẩm Lương và Thẩm Nhan đều rất chăm sóc Thẩm Trì yếu ớt.
Nhưng thật ra Thẩm Trì đâu có yếu ớt nhỏ bé, đứa nhỏ này tuy là lề mề, phản ứng cũng chậm, nhưng thật ra rất thông minh, hơn nữa tuổi còn nhỏ đã nhìn sự việc rất thấu đáo.
Chẳng hạn như, Thẩm Trì mới năm tuổi đã bắt đầu chú trọng dưỡng sinh rồi, mỗi ngày ăn cái gì cũng luôn mồm chay mặn phối hợp, hơn nữa còn chú ý quan sát màu sắc và hình dáng của phân mỗi ngày, thuận tiện cho cậu bé hiểu rõ tình trạng sức khỏe của mình.
Bởi vì nguyện vọng lớn nhất của Thẩm Trì chính là trường thọ giống rùa đen.
Lúc Đường Niệm Niệm biết nguyện vọng con trai út thì vui phát điên, cô vô cùng ủng hộ lý tưởng của cậu nhóc này, tuổi còn nhỏ đã hiểu thấu đáo ý nghĩa của cuộc sống, người sống không phải là vì trường sinh ư, người vĩ đại như Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ Đế, mục tiêu cuối cùng nhất đều là trường sinh, có thể thấy được Thẩm Trì nhà cô là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đ.ấ.m c.h.ế.t voi, thông minh tuyệt đỉnh.
Ban đêm, Thẩm Kiêu trở về, người một nhà quây quần ăn cơm, đứa cả Thẩm Lương ngồi sát bên với anh, mặt hai cha con ngoại trừ màu da và kích thước khác nhau thì ngũ quan là y chang nhau, ngay cả khí chất điềm tĩnh cũng không khác biệt. Hơn nữa khẩu vị của ba đứa bé này cũng hoàn toàn giống cha bọn nó, đều thích ăn vị chua ngọt.
"Ngày mai anh phải đến quân đội Tây Nam, ước chừng một tháng sau trở về." Thẩm Kiêu nói.
Sau khi lên làm phó quân trưởng, anh càng thêm lặng lẽ, ít nói, chỉ có ở riêng với Đường Niệm Niệm anh mới có nụ cười, thời gian còn lại đều là gương mặt Diêm Vương sống, chó đi ngang qua thấy được sẽ hoảng sợ cụp đuôi trốn.
"Cha ơi, con có thể đi với cha không?"
Thẩm Lương và Thẩm Nhan đều trăm miệng một lời, bọn trẻ quá muốn lên chiến trường g.i.ế.c địch rồi.
Thẩm Trì cúi đầu chậm rãi ăn cơm, một miếng cơm chí ít nhai ba mươi lần, trong sách nói nhai kỹ nuốt chậm sức khỏe mới tốt, cậu bé không có can dự vào chuyện của anh chị, chém chém giết giết không thích hợp với cậu bé, cậu bé ưa động não.
"Các con quá nhỏ, chí ít mười tám tuổi mới có thể lên chiến trường!"
Thẩm Kiêu gắp một đũa rau muống lớn bỏ vào chén cho mỗi đứa trẻ, đứa lớn đứa hai đều là động vật ăn thịt, xưa nay không chủ động ăn rau, thói quen này rất không tốt.
"Cha, cha cũng không ăn!"
Thẩm Nhan lớn tiếng kháng nghị, khuôn mặt nhỏ giống như đúc Đường Niệm Niệm của cô bé nhíu lại như trái khổ qua, khiến Thẩm Kiêu mềm lòng.
Trong ba đứa nhỏ, anh mềm lòng với con gái nhất, bởi vì con gái là phiên bản thu nhỏ của vợ, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt nhỏ này, anh sẽ không có cách nào kiên trì lòng dạ sắt đá.
Thẩm Kiêu quay đầu qua, nhìn Đường Niệm Niệm bản gốc, tâm địa lập tức cứng rắn, dùng giọng lạnh lùng nói: "Cha là người lớn, có thể không cần ăn."