"Không có khả năng, con gái với chồng chị đã mua được rồi, còn nhờ quan hệ lấy vé giường nằm nữa đấy!" Viên Hồng Mai nghi ngờ nói.
Thời điểm cao điểm lúc nghỉ hè chủ yếu là thời điểm sinh viên về nhà, hiện tại học sinh trong các trường học đã gần như về hết rồi, phiếu giường nằm khó mua, nhưng đâu tới mức vé đứng cũng không mua được.
"Em đã đến hỏi ba lần, mỗi lần đều nói hết vé rồi, cũng không nói lúc nào có vé, chỉ bảo bọn em, chờ thêm nữa là tới khai giảng!"
Đồng Hiểu Phương càng nói càng bực bội. Khuôn mặt xinh đẹp cũng hơi u ám, trong lòng cô ấy hơi hơi bất an, cảm thấy có chuyện không lành sắp xảy ra.
"Khả năng vé xe về nhà em tương đối ít ỏi, em chờ một chút, nói không chừng sẽ có vé ngay thôi.” Viên Hồng Mai an ủi nói.
Đồng Hiểu Phương nhẹ gật đầu, hiện tại cũng chỉ có thể chờ thôi. Từ thành phố Thượng Hải về nhà cô ấy phải đổi mấy chuyên xe, đường đi ít nhất phải kéo dài năm sáu ngày, vừa đi vừa về là hơn nửa tháng, hi vọng có thể mau mau mua được vé, cô ấy đã nóng lòng muốn về nhà, nhắc tới Cao Vũ Huy với cha mẹ rồi.
"309, Đồng Hiểu Phương, có người tìm!"
Trong loa vang lên tiếng của dì quản lý ký túc xá.
Sự u ám trên mặt Đồng Hiểu Phương tiêu tán trong nháy mắt, hiện vẻ ngọt ngào.
"Thật sự là khó bỏ khó rời nha, không phải mới vừa ăn cơm trưa chung sao?" Viên Hồng Mai trêu ghẹo.
"Anh ấy khó khăn lắm mới mua được vé xem phim Truy Bắt, đi xếp hàng mỗi ngày lận đó!" Đồng Hiểu Phương ánh lên vẻ hạnh phúc nói.
Cô ấy lấy tấm gương ra chải tóc, còn vào phòng tắm rửa mặt, sau đó soi tấm mấy lần, cảm thấy không còn vấn đề mới đeo túi xách xuống lầu.
"Xem phim xong kể cho chị nghe với nhé, đến lúc đó chị cũng mang dẫn chồng con chị đi xem." Viên Hồng Mai cười nói.
"Biết rồi, bái bai!"
Đồng Hiểu Phương giống bé chim nhỏ vui sướng, nhẹ nhàng chạy ra khỏi ký túc xá.
Viên Hồng Mai tựa ở bệ cửa sổ nhìn xuống, Cao Vũ Huy đang đứng dưới lầu, dáng người thẳng tắp. Mặc dù vóc dáng không cao lắm, nhưng ôn tồn lễ độ, người tự mang hơi thở thư hương, vẫn rất xứng với Đồng Hiểu Phương.
"Xem ra rất nhanh thôi sẽ có thể ăn kẹo mừng của Hiểu Phương!" Viên Hồng Mai cười nói.
Lưu Đan Hà đang đọc sách, ngẩng đầu cười, không phát biểu ý kiến, tiếp tục đọc sách.
Hiện tại cô ấy đi khắp đường phố ngõ hẻm bán vớ, mỗi ngày phải hao phí không ít thời gian, cho nên cô ấy giành giật từng giây đọc sách, quyết không thể ảnh hưởng học tập.
"Đan Hà, em nghỉ ngơi một lát, mắt đọc sắp mù rồi!" Viên Hồng Mai khuyên nhủ.
Cô ấy chưa từng thấy ai siêng năng hơn Lưu Đan Hà, buổi tối ký túc xá tắt đèn, cô gái này sẽ tận dụng đèn đường hành lang đọc tiếp. Cô ấy thường xuyên đã ngủ được một giấc thức dậy đi vệ sinh, vẫn nhìn thấy Lưu Đan Hà đang đọc sách ở hành lang.
"Lúc ăn cơm đã nghỉ ngơi, em phải đọc hết những tài liệu này trong lúc nghỉ hè."
Lưu Đan Hà không ngẩng đầu, bán vớ kiếm được chút tiền, cô ấy đã đi mua một chồng tài liệu thật dày ngay, không làm gì sẽ ôm sách gặm.
"Em phải chú ý kết hợp học với nghỉ, sức khỏe là tiền vốn làm cách mạng, em đừng gồng quá!"
Viên Hồng Mai dùng lời hay ý đẹp khuyên bảo, cô ấy sợ thần kinh của Lưu Đan Hà căng thẳng quá mức, sớm muộn sẽ có một ngày đứt, sau đó “quân lính tan rã”.
"Em biết, nhưng em không có đường lui, chỉ có thể liên tục hướng về phía trước, dừng lại sẽ chết!"
Lưu Đan Hà ngẩng đầu, vẻ mặt rất chân thành.
Phía sau cô ấy là vực thẳm sâu hun hút, người khác có thể lui một bước là trời cao biển rộng, cô ấy lui một bước thì là vạn kiếp bất phục.
Cho nên, cô ấy chỉ có thể liều mạng hướng về phía trước!
Viên Hồng Mai thở dài, không có khuyên nữa, khuyên nữa cô ấy sẽ có vẻ “không phải là mình nên nói hay hơn hát”.
Cô ấy ngẫm nghĩ, sau đó lấy ra một bao sữa bột từ trong ngăn kéo, đây vốn là mua cho con uống.
"Vậy em cũng phải chú ý dinh dưỡng, có sức khỏe tốt mới có thể chạy nhanh!"
Viên Hồng Mai đưa sữa bột sang, cười rất dịu dàng.
Lưu Đan Hà do dự một chút, nhận sữa bột, nói khẽ: "Cám ơn!"
"Khách khí cái gì, em đọc sách đi, chị xuống dưới một lát."
Viên Hồng Mai cười cởi mở, cầm chìa khoá chuẩn bị ra ngoài đi dạo, không quấy rầy Lưu Đan Hà học tập.
Sau khi cô ấy đi, Lưu Đan Hà nhìn sữa bột trên bàn, ánh mắt lạnh lùng đã ấm hơn chút, trái tim đã đóng băng cũng hòa tan chút. Cô ấy cười, tiếp tục đọc sách.
Đồng Hiểu Phương và Cao Vũ Huy xem phim xong đi ra, trời đã tối, bên ngoài rạp chiếu phim gần như là các cặp tình nhân. Buổi tối mọi người đã bạo gan hẳn, có rất nhiều cặp tình nhân nắm tay nhau, tựa sát vào nhau trò chuyện.
Cao Vũ Huy cũng nắm tay Đồng Hiểu Phương, hai người áp sát nhau rất gần, gần đến có thể cảm nhận được hô hấp lẫn nhau.
“Chừng nào thì em lên xe lửa?" Cao Vũ Huy hỏi.
"Đừng nói nữa, em mua ba lần đều không mua được vé, ngay cả vé đứng cũng hết, ngày mai em lại đi xem thử.”
Đồng Hiểu Phương lúc đầu tâm tình rất tốt, vừa nhắc tới cái này liền phiền não, cùng bạn trai phát khởi bực tức.
Cao Vũ Huy khẽ nhíu mày, hỏi: "Hiện tại cũng không phải là lúc cao điểm, sao lại mua không được vé?"
"Em cũng thấy lạ nữa, nhưng vẫn là không mua được, ngày mai em lại đi xem thử.”
Đồng Hiểu Phương càng nói càng phiền, không nhịn được nói: "Vẫn là người bản địa như anh tốt, về nhà quá thuận tiện."
"Về sau em cũng là người bản địa!"
Cao Vũ Huy cười nói một câu, Đồng Hiểu Phương nghe hiểu, mặt ửng hồng, hờn dỗi nhìn anh ấy một chút, nhỏ giọng nói: "Bố mẹ em với bố mẹ anh vẫn chưa biết nhau đâu!”
"Cha mẹ anh chắc chắn sẽ đồng ý, sẽ khen anh có mắt nhìn, tìm được một cô bạn gái xinh đẹp, ưu tú."
Đồng Hiểu Phương bị anh ấy dỗ ngon dỗ ngọt tới mức váng đầu, trong lòng ngọt hơn ăn mật, bực bội vì không mua được vé cũng tan biến.
"Ngày mai anh với em đi mua phiếu."
Dường như Cao Vũ Huy nghĩ tới điều gì, ánh mắt lóe lên sự u ám.
"Ừm."
Trong lòng Đồng Hiểu Phương càng ngọt, hoàn toàn đắm chìm trong ngọt ngào và hạnh phúc của tình yêu, không có phát hiện nụ cười trên mặt người đàn ông bên cạnh mình đã biến mất, còn loáng thoáng có chút không kiên nhẫn.