"Hai em muốn đi ra ngoài làm gì? Mấy giờ trở về? Buổi tối có về ký túc xá ngủ không?" Nghê Quân Lan chất vấn giống như phụ huynh chuyên quyền.
"Bọn em đi xem phim, xem phim xong sẽ ra bờ biển chụp ảnh, chụp xong sẽ về trường học, tối nào em cũng về ký túc xá."
Mặt Đồng Hiểu Phương đỏ như nhỏ ra máu, nhưng vẫn thành thật trả lời.
"Cô sẽ nói với quản lý ký túc xá, nếu trước tám giờ tối hai người chưa về trường học, quản lý ký túc xá sẽ thông báo cho cô!"
Nghê Quân Lan vẫn là tính tình kênh kiệu như cô cả trước kia, giọng điệu nói chuyện khiến cho người ta rất khó chịu, có điều hiện tại cô ta có thân phận cố vấn học tập, có thể nói vậy đã là rất có trách nhiệm.
Đồng Hiểu Phương và Cao Vũ Huy đều cam đoan sẽ không buổi tối không về ngủ, còn ngoan hơn học sinh tiểu học.
"Nghe khẩu âm của em là người thành phố Thượng Hải xưa?" Nghê Quân Lan đột nhiên dùng giongj thành phố Thượng Hải nói chuyện với Cao Vũ Huy.
"Đúng vậy, từ đời ông cố của em đã đến thành phố Thượng Hải, luôn luôn sống ở thành phố Thượng Hải."
Cao Vũ Huy cũng nói lưu loát phương ngữ của thành phố Thượng Hải.
Nghê Quân Lan giống như mẹ già gả con gái, hỏi không ít vấn đề râu ria, ngay cả hẻm Cao Vũ Huy ở khi còn bé cũng hỏi.
"Thật sự là khéo quá, cô có một người thân trước kia sống ở hẻm đó. Cô khi còn bé đi chơi, thích nhất bánh cống nhân củ cải do bà Hoàng chiên trong hẻm, mỗi lần đi qua đều muốn mua một cái ăn, rất lâu không ăn được bánh này rồi, còn có cửa hàng bữa sáng của đầu bếp Mao, súp hoành thánh ông ấy làm ngon lắm, người trong hẻm đều thích ăn."
Nghê Quân Lan vừa nói vừa nuốt nước miếng, trông như thật sự đang hoài niệm món ngon tuổi thơ.
“Trong ký ức khi còn bé của em cũng có những món ngon này, em thích bánh cống nhân củ cải do bà Hoàng hơn, sợi củ cải trộn sau khi với bột mì, trứng gà, chiên lên sẽ có một mùi vị kỳ diệu, ăn rất ngon."
Vẻ mặt Cao Vũ Huy cũng rất hoài niệm, lúc nói đến bánh cống nhân củ cải, anh ấy nuốt nước miếng cái ực.
Bánh cống nhân củ cải của bà Hoàng là món ngon nhất.
Cắn một cái, thơm ngon cay cay.
Đồng Hiểu Phương có thể nghe hiểu một chút phương ngữ thành phố Thượng Hải, nhưng Cao Vũ Huy và Nghê Quân Lan nói hơi nhanh, cô ấy chỉ nghe được nửa vời, có điều cô ấy nghe hiểu là đang nói thức ăn ngon, không khỏi nuốt nước miếng theo.
"Vũ Huy, bánh cống nhân củ cải là cái gì? Thật sự ăn ngon như vậy sao?"
Đồng Hiểu Phương bị dụ dỗ thèm lắm rồi.
"Ăn rất ngon, một hồi anh dẫn em đi ăn, là món ăn ngon trong hồi ức của những đứa trẻ thành phố Thượng Hải." Cao Vũ Huy cười nói.
"Được, em còn muốn ăn súp hoành thánh đó nữa, còn muốn ăn há cảo gạch cua, em muốn ăn hết.”
Đồng Hiểu Phương làm nũng, bình thường nhiệm vụ học tập quá nặng, cô ấy rất ít khi đi ra ngoài chơi, lần này phải ăn bằng đủ.
Ánh mắt Cao Vũ Huy nhìn cô ấy rất cưng chiều, bầu không khí giữa hai người căng thẳng quá đáng, có điều Nghê Quân Lan chưa lên tiếng, bọn họ không dám đi.
"Đi thôi, Đồng Hiểu Phương trước tám giờ tối em nhất định phải về ký túc xá!"
Giọng nói của Nghê Quân Lan rất nghiêm khắc.
"Dạ, cô Nghê, tạm biệt!"
Đồng Hiểu Phương ngoan ngoãn hứa, còn vẫy vẫy tay, sau đó cười cười với Đường Niệm Niệm, kéo Cao Vũ Huy chạy.
Nghê Quân Lan đột nhiên sa sầm mặt, đuôi mắt cô ta đã nhìn thấy Đường Niệm Niệm, tức giận nói: "Cô còn đứng ở đây làm gì?"
"Đường đâu không phải của nhà cô, tôi cứ đứng thì liên quan gì đến cô!"
Đường Niệm Niệm không khách khí phản đòn.
"Tôi là giáo viên của cô, cô không biết lớn nhỏ!" Nghê Quân Lan tức giận tới mức cắn răng, đến bây giờ Đường Niệm Niệm này vẫn chưa từng gọi cô ta là cô, thật không có lễ phép.
"Cô là giáo viên thì có thể chiếm đường lộ công cộng?”
Đường Niệm Niệm khinh bỉ nhìn cô ta, coi như đã lên làm cố vấn học tập, đầu óc cũng không có gì tiến bộ.
Không đúng, vẫn có chút tiến bộ.
Chí ít phát hiện vấn đề kịp thời, tính cảnh giác coi như không tệ.
"Tôi không so đo với cô, dù sao tôi là cô giáo, phải có lòng bao dung!”
Nghê Quân Lan hừ một tiếng, cô ta còn có chuyện gấp rút phải làm, không có rỗi rảnh cãi nhau.
Cô ta đi vài bước, phát hiện Đường Niệm Niệm vẫn theo ở phía sau, không nhịn được nói: "Cô như cái đuôi theo tôi làm gì!"
"Cô muốn tra Cao Vũ Huy nhỉ!"
Trong giọng Đường Niệm Niệm khẳng định.
Nghê Quân Lan giật mình bước chân loạng choạng, suýt chút ngã sõng soài, cắn răng thấp giọng hỏi: "Sao cô biết?"
Trong lòng cô ta rất muốn chửi “mụ nội mày”!
Vốn cho rằng có thể lập một công, nhưng Đường Niệm Niệm này lại biết rồi, công lao còn phải chia một nửa ra ngoài, thua thiệt chết!
"Cô đã hỏi rõ ràng như vậy, tôi không phải người ngu!"
Đường Niệm Niệm cố ý đùa cô ta, lòng dạ của cô cả Nghê này, cũng chỉ thiếu điều viết ở trên mặt mình, cô ta muốn lập công, không muốn chia nửa công lao.
Khẳng định phải khiến cô cả Nghê này thất vọng rồi, công lao này cô nhất định phải chia một nửa.
"Cô... Cô muốn cướp công lao của tôi?"
Nghê Quân Lan tưởng thật, tưởng là thật sự là bởi vì nhắc nhở của cô ta nên mới khiến cho Đường Niệm Niệm nhận ra, đau lòng đến độ không thể thở nổi.
"Uổng cho cô là giáo viên, có biết nói chuyện hay không? Chúng ta phát hiện cùng lúc, người gặp có phần, một người một nửa!"
Đường Niệm Niệm liếc một cái, kích động cô ta một cái, k1ch thích nói: "Còn không đi thăm dò, món ăn sẽ nguội!"
Nghê Quân Lan cắn chặt răng, phẫn hận trừng cô một cái, giận dữ đi tìm công an của trường học.
Lúc đầu cô ta còn muốn đi tìm giáo viên Đỗ điều tra hồ sơ Cao Vũ Huy thêm, hiện tại không cần, người phụ nữ Đường Niệm Niệm này mặc dù đáng ghét, nhưng tính cảnh giác chắn chắn hàng đầu, ngay cả cô cũng hoài nghi, có thể thấy được Cao Vũ Huy có vấn đề trăm phần trăm.
Đường Niệm Niệm cầm theo túi hành lý, yên lặng đi theo.
"Sao cô phát hiện?" Nghê Quân Lan không phục hỏi.
"Cố hương!"
Đường Niệm Niệm chỉ nói hai chữ, Nghê Quân Lan không lên tiếng.
Bởi vì cô ta cũng là nghe thấy hai chữ này mới nhận ra điểm đáng ngờ.