Mọi người đều không làm bà ấy thất vọng, đầu tiên là xuýt xoa một tiếng, ngay sau đó mồm năm miệng mười hỏi.
"Con bé Niệm đi làm? Làm ở đơn vị nào thế?"
"Một tháng nó có thể nhận 98? Làm gì thế?"
"Con bé Niệm đi làm lúc nào?"
"Khó trách mấy ngày nay mỗi ngày con bé Niệm đều vào thành, hóa ra là đi làm!"
Bà cụ Đường nhìn biểu cảm khiếp sợ của tất cả mọi người, lòng hư vinh đạt được thỏa mãn cực lớn, bà ấy nhẫn nhịn một ngày một đêm, chờ đợi chính là hiệu quả này.
Bà ấy hắng giọng một cái, bắt đầu khoe khoang.
"Nhà máy máy móc Hồng Tinh, chính là đơn vị Mãn Ngân đang làm, phải nói con bé Niệm nhà tôi có phúc, lúc đầu con bé đi tìm chú hai nó, vừa vặn gặp trong xưởng có một lượng lớn nhiệm vụ khẩn cấp, đại sư phụ cũng làm không được, con bé Niệm biết việc này, lập tức ôm lấy, hoàn thành nhiệm vụ khẩn cấp một cách vô cùng hoàn hảo!"
"Xưởng trưởng Vũ của nhà máy Hồng Tinh chính là người nhìn thấy đại cục đã quen, ánh mắt phải nói là tốt số một, nhìn thấy con bé Niệm nhà tôi liền biết nó là nhân tài không tầm thường, nhất định phải giữ con bé Niệm ở trong xưởng làm việc, con bé Niệm thoạt đầu còn không chịu đồng ý đó chứ, các người đều biết, con bé này từ nhỏ đã thông minh, thế nhưng lười, có thể nằm thì không ngồi, lười đến ngay cả chè trôi nước cũng không ăn, chê thổi hơi quá phiền phức."
"Đơn vị tốt như vậy còn không đồng ý? Con bé Niệm cũng quá lười, việc này nếu như cho tôi, tôi nhất định sẽ đồng ý ngay." Có người nói theo một câu.
"Anh thì biết làm cái gì? Xưởng trưởng người ta cũng không nhìn trúng!"
"Các anh đừng ầm ĩ nữa, nghe thím hai nói."
Các tân khách đều bị diễn thuyết đặc sắc của bà cụ Đường thu hút, đều bu lại như sao vây lấy trăng, vây quanh người nhà họ Đường, những bàn khác đều trống, cũng không ai đi xem tân lang tân nương.
Dù sao rượu mừng cũng hay được ăn nhưng công việc một tháng 98 đồng cũng không phải mỗi ngày đều có thể gặp được.
Bọn họ cũng muốn học một ít, xem về sau có thể vào thành tìm công việc hay không, yêu cầu của bọn họ cũng không cao, mỗi tháng có thể kiếm mười mấy đồng đã đủ hài lòng rồi.
Bà cụ Đường đắc ý cực kỳ, tay vươn xuống, lập tức có người đưa trà nóng lên, bà ấy uống vào mấy ngụm thấm giọng, lại bắt đầu diễn thuyết tiếp, Từ Kim Phượng còn thỉnh thoảng chen vào vài câu, tăng thêm tính sinh động của câu chuyện.
"Niệm Niệm nhà tôi rất có bản lĩnh, mặc kệ đến đâu đều có đơn vị muốn giành lấy, từ nhỏ con bé thi chưa có lần nào dưới một trăm điểm, dáng vẻ còn chững chạc, làm gì cũng là hạng nhất, nếu không phải nể tình nhà máy Hồng Tinh là đơn vị của Mãn Ngân thì Niệm Niệm còn chưa chắc đã đồng ý đó chứ!"
Bà cụ Đường mặt mày hớn hở mà nói, Từ Kim Phượng cũng cố gắng làm tròn vai phụ, các tân khách nghe đến say sưa ngon lành.
Đường Cửu Cân cũng ở trong đám trẻ tiến hành biểu diễn của cô bé, khen Đường Niệm Niệm như thể trên trời có trên mặt đất không, tất cả bọn trẻ đều hâm mộ Đường Cửu Cân muốn chết.
Đường Niệm Niệm bình tĩnh cắn hạt dưa, mặc dù bà cụ Đường nói hơi cường điệu nhưng cô vẫn có thể chấp nhận được.
Chị đây đã gặp qua cảnh tượng hoành tráng, không hoảng hốt!
"Niệm Niệm nhà thím sau này sẽ được ăn lương thực hàng hoá rồi sao? Một tháng còn có thể kiếm 98 đồng, chàng trai như thế nào mới xứng với Niệm Niệm đây!"
Sau khi các tân khách nhìn thấy được chứng minh công việc của Đường Niệm Niệm thì tin tưởng việc cô một tháng kiếm 98 đồng, đều ghen ghét không được.
Dù sao mục tiêu quá cao, bọn họ cho dù có lái máy kéo cũng không đuổi theo kịp, cũng không có lòng dạ mà ghen ghét.
"Khó trách Niệm Niệm không chọn Tề Quốc Hoa, khác biệt này không phải lớn bình thường đâu!" Có một tân khách nhỏ giọng nói.
Trước kia còn cảm thấy đáng tiếc thay Đường Niệm Niệm, chỉ sợ lại tìm không được người tốt hơn Tề Quốc Hoa, hiện tại xem ra, rõ ràng là Tề Quốc Hoa không xứng với Đường Niệm Niệm nha.
Các tân khách khác đều gật gật đầu, đúng là như vậy.
Mọi người vui vẻ hào hứng nghị luận, đều quên là tới tham gia tiệc cưới, cũng quên là đang ở hiện trường tiệc cưới của người khác, tiếng nói càng lúc càng lớn, lớn đến mức tân lang tân nương đều nghe được, còn có cha Tề mẹ Tề.
"Niệm Niệm tài giỏi như thế, vẻ ngoài lại đẹp như hoa mẫu đơn, mười Tề Quốc Hoa cũng không xứng, cậu ta cũng chỉ xứng với Dương Hồng Linh gương mặt bánh nướng kia!"
Có một người phụ nữ lớn giọng nói, bà ta và mẹ Tề bình thường không hợp nhau, hiện tại có cơ hội tốt như vậy, hận không thể đến chỗ đại đội trưởng mượn loa, tuyên truyền giúp Đường Niệm Niệm một phen.
Sắc mặt của người nhà họ Tề đều đen thui.
"Già không biết xấu hổ, tôi đi mắng chết cô ta!"
Mẹ Tề muốn đi qua dạy dỗ người phụ nữ lớn giọng kia thì bị cha Tề kéo lại.
"Ngày vui đừng làm rộn, để cho người ta cười!"
Cha Tề cũng rất căm tức, nhưng ông ta biết hôm nay là ngày tốt đẹp của con trai, không thể để cho tân khách chế giễu, ông ta hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng gạt ra nụ cười, kêu gọi các tân khách.
Tề Quốc Hoa cùng Dương Hồng Linh đều cười rất miễn cưỡng, hơn nữa không quan tâm.
Dương Hồng Linh rất tức giận, lại còn nói cô ta là mặt bánh nướng, còn nói cô ta thua kém Đường Niệm Niệm, tức chết cô ta.
Cô ta là người kinh thành, cha mẹ cũng đều là giai cấp công nhân quang vinh, Đường Niệm Niệm một con nhóc nông thôn, cho dù vẻ ngoài có xinh đẹp thì cũng không cách nào so với cô ta.
Người nông thôn chính là không có kiến thức, tròng mắt còn cạn hơn con mương, chỉ thấy mặt của Đường Niệm Niệm mà thôi, hừ, chờ sau này Tề Quốc Hoa được đề bạt, cô ta sẽ có thể đến bộ đội theo quân, không cần tiếp tục giao thiệp với những đồ nhà quê này nữa.
Về phần mọi người nói công việc 98 đồng một tháng, Dương Hồng Linh căn bản không tin, cha cô ta là công nhân điện cấp bốn, mỗi tháng tiền lương cũng chỉ năm mươi mấy đồng, chín mươi tám đồng ít nhất phải cấp sáu, một con nhóc nông thôn mười mấy tuổi đầu như Đường Niệm Niệm, chưa thấy qua việc đời, khoác lác cũng không có cơ sở gì hết.