"Đường Mãn Đồng, anh có ý gì?"
Kiều An Na không buồn khóc nữa, tức giận chất vấn.
Đường Niệm Niệm cầm Mao Đài và Hồng Mao Đan trên bàn lên, giễu cợt nói: "Chính là chú út của tôi muốn bái bai cô!”
Mao Đài và Hồng Mao Đan tốt như vậy, người nhà họ Kiều không xứng có!
Người nhà họ Kiều tức tái xanh mét mặt mày, đây là lần đầu nhìn thấy người đã đưa quà tới cửa nhưng vẫn muốn mang về nhà, quá không hiểu lễ phép.
"Quả nhiên là người nông thôn, một vài lễ nghĩa cũng không hiểu, tức c.h.ế.t tôi rồi!" Mẹ Kiều tức giận mắng.
"Đúng, người nông thôn chúng tôi không hiểu lễ nghĩa, thế nhưng sẽ không bán con gái đổi lễ hỏi kếch xù, người thành phố mấy người thật là hiểu lễ!"
Đường Niệm Niệm cao giọng chửi lại, dù sao vụ hôn nhân này sẽ không thành, không cần nể tình.
"Niệm Niệm, đừng nói nữa, đi!"
Trong lòng Đường Mãn Đồng còn có tình ý với Kiều An Na, không muốn tình trạng căng thẳng quá mức, nên dắt cháu gái đi.
Đường Niệm Niệm tức giận hất tay, mách lẻo với bà cụ Đường: "Bà nội, chú kéo con đau quá.”
Bà cụ Đường đen mặt, dữ tợn vả qua một cái tát. Dắt cháu gái nhanh chân rời khỏi nhà họ Kiều, về sau nhấc đại kiệu tám người khiêng mời bà ấy, bà ấy cũng không đến cái chỗ c.h.ế.t tiệt này.
Đường Mãn Đồng cười khổ một tiếng, nhìn Kiều An Na chốc lát, cũng rời đi, trong lòng của anh ta cảm thấy rất khó chịu.
Không ngờ cuộc tình đầu tiên chịu nỗ lực, lại là kết cục này.
Không phải anh ta không nỡ bỏ tiền và nhà, điều anh ta ngại là, tình cảm Kiều An Na dành cho anh ta không thuần túy, cú táp của cả gia đình đó quá khó coi.
Thật ra sau khi kết hôn, không phải tiền của anh ta là tiền của Kiều An Na sao, vì sao phải tính kế trước hôn nhân như thế?
"Đi bước nữa mà còn đòi một ngàn đồng lễ hỏi, bốn mươi tám đồ dùng trong nhà, còn đòi bốn bộ áo khoác lông dê, ti vi mười bốn inch, quạt điện, máy phát nhạc, máy may, xe đạp, còn muốn một căn nhà. Phụt! Quỷ c.h.ế.t đói đầu thai còn chưa táp sâu vậy đâu, nhà tôi cũng không phải không lấy được vợ!"
Bà cụ Đường đứng tại cửa, lớn tiếng nói vài câu, sau đó dắt Đường Niệm Niệm đi.
Bà ấy cũng không phải mặc cho người ta khi dễ, còn cắn răng nuốt hoàng liên*, lần há mồm này của nhà họ Kiều này, bà ấy muốn để hàng xóm láng giềng con hẻm này đều biết, miễn cho về sau người nhà họ Kiều nói với bên ngoài là con trai của bà ấy bội tình bạc nghĩa.
*Một thảo dược có vị rất đắng.
Đường Mãn Đồng không còn dám lên tiếng nữa, cú vả ban nãy tới bây giờ anh còn đau.
"Sau khi về nhà sẽ dạy dỗ cái đồ mù lòa như mày!”
Bà cụ Đường dữ dằn trừng mắt nhìn một cái, nhìn thấy bà con láng giềng đã đi ra, hết sức hài lòng, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
"Mãn Đồng, anh thật sự muốn tuyệt tình vậy sao?"
Trong cửa sổ lầu hai, Kiều An Na thò đầu ra, khóc trông rất điềm đạm đáng yêu.
Bước chân Đường Mãn Đồng dừng lại, có chút do dự.
"Cô Kiều, cánh cửa nhà cô quá cao, túp lều mái tranh nhà tôi không với nổi, cũng không bỏ ra nổi những lễ hỏi nhà các cô yêu cầu. Vừa không có một ngàn đồng, cũng không có một căn nhà, càng mua không nổi ti vi, máy phát nhạc, xe đạp, máy may, quạt điện. Đúng, còn có bốn bộ áo khoác lông dê, bốn mươi tám món đồ dùng trong nhà, cưới cô phải tốn tận mấy ngàn đồng, bảy, tám người nhà tôi coi như làm lụng mệt tới thổ huyết, cũng không cưới nổi!"
Bà cụ Đường ngẩng đầu, dùng hết sức bình sinh dằn lại, ăn nói rất khách khí.
Sắc mặt Kiều An Na trắng bệch, nước mắt tuôn tràn càng nhiều, vừa thâm tình vừa ấm ức nhìn về phía Đường Mãn Đồng, cực kỳ giống một đóa hoa mong manh yếu đuối, không thể tự lo thân.
"Mãn Đồng, anh luôn miệng nói yêu em, sẵn lòng vì em mà trả giá tất cả, chẳng lẽ đây chính là tình yêu của anh sao?"
Kiều An Na lẽ thẳng khí hùng chất vấn, cô ấy rất hiểu năng lực kiếm tiền của Đường Mãn Đồng, cho nên tờ danh sách lễ hỏi mẹ cô ấy liệt kê, sau khi cô ấy xem xong cũng không cảm thấy quá đáng. Dù sao người phi phàm như cô ấy, là Kiều An Na duy nhất, hoàn toàn xứng với lễ hỏi cao như giá trên trời này.
Đường Mãn Đồng há miệng muốn nói chuyện, nhưng bên hông bị thọc cùi chỏ một cái mạnh bạo, đau tới mức vẻ mặt anh ta cũng thay đổi.
Là Đường Niệm Niệm thọc, bà cụ Đường khen ngợi liếc nhìn cháu gái.
Trong nhà nhiều con cháu như vậy, vẫn là Niệm Niệm được lòng bà ấy nhất.
"Được rồi, bà lão tôi đây không hiểu tình cảm yêu đương của người có văn hoá các cô cậu. Cô cũng khỏi phải hỏi con trai tôi, vụ hôn nhân này tôi không đồng ý, cô Kiều cô trèo cành cao khác đi!"
Bà cụ Đường vẫn khách sáo, không có buông lời độc địa, ở trước mặt người ngoài, bà ấy nhất định phải giữ gìn hình tượng, không thể để cho nhà họ Đường mất mặt.
Nói xong, bà ấy hung bạo tóm một cái, Đường Mãn Đồng bị bà ấy kéo suýt chút ngã xuống đất.
"Đi!"
Bà cụ Đường hét lên, còn cố ý nói lớn tiếng: "Cậu c.h.ế.t tâm vụ này cho tôi, vì cưới vợ cho cậu, cậu nhẫn tâm để cả một nhà cạp đất mà ăn? Đi nhanh lên!"
"Mẹ, con không có... Ối ối, mẹ nhẹ tay!”
Đường Mãn Đồng muốn nói anh ta có thể lấy ra đủ số tiền kia, không cần người trong nhà phải cạp đất ăn, nhưng thịt mềm bên hông bị véo mạnh một cái, đau c.h.ế.t anh ta rồi.
Đường Niệm Niệm đi tới, túm một cái tay khác của anh ta, lôi chú út đã mụ mị đầu óc đi với bà cụ Đường.
Kiều An Na đau buồn đóng cửa sổ lại, hiện tại trong lòng cô ấy cũng hối hận rồi, không nên đồng ý đòi hỏi lễ hỏi cao như vậy của cha mẹ.
Khó lắm mới tìm được người yêu có điều kiện tốt như Đường Mãn Đồng, sau khi gả đi cô ấy sẽ có thể hưởng phúc rồi, nhưng bây giờ đã thất bại toàn tập.
"Đừng khóc, mẹ thấy Tiểu Đường vẫn còn cảm tình với con. Mẹ nói cho con nghe, đàn ông là kẻ dễ dụ nhất, cha mẹ thì là không lay chuyển được con cái nhất. Qua mấy ngày nữa con đi tìm Tiểu Đường, nói vài câu ngọt nhạt, đẩy hết trách nhiệm lên đầu cha với mẹ, cứ nói lúc đầu con không đồng ý, nhưng không lay chuyển được cha mẹ, cụ thể nói thế nào con cứ liệu mà làm. Con chỉ cần dỗ dành Tiểu Đường thành công, bà lão kia hoàn toàn không phải vấn đề."
Mẹ Kiều không lo lắng, con mắt của bà ta còn lợi hại hơn Hỏa Nhãn Kim Tinh của Tôn Ngộ Không, liếc mắt là nhìn ra Đường Mãn Đồng vẫn còn vương vấn với con gái.